Gió biển đột nhiên thổi mạnh lên, thổi bay mái tóc dài của Đồng Miểu.
Lạnh lẽo đánh vào ngực Tư Trạm, mang theo hương vị của biển.
Anh nhẹ nhàng mắm lấy tay cô, vô thức nhéo nhéo.
Đầu ngón tay đụng tới lòng bàn tay ấm áp, không hiểu sao Đồng Miểu lại cảm thấy trấn định hơn rất nhiều.
Đồng Mỹ Quân cầm khăn lụa muốn đứng lên, bị Tư Khải Sơn ngăn cản.
“Có cái gì muốn nói?” Tư Khải Sơn hỏi.
Thân thể Đồng Mỹ Quân chậm rãi lỏng, đúng là không có gì để nói cả.
Tư Khải Sơn nheo đôi mắt nhìn Đổng Thành.
Một bộ dáng thư sinh, mảnh mai thanh tú, mang theo mắt kính, thoạt nhìn còn rất trẻ.
“Du học mà cũng khó như vậy?” Không biết ông ghen hay sao mà trong giọng nói có chút trào phúng.
Đồng Mỹ Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Gia cảnh anh ta không tốt, cả nhà chỉ dựa vào anh ta thôi.”
Tư Khải Sơn vuốt ve khuôn mặt diễm lệ của Đồng Mỹ Quân: “Tủi thân em.”
Đồng Mỹ Quân lắc đầu: “Em đã sớm đã quên anh ta rồi, nhưng mà sự tổn thương của anh ta để lại cho Thì Thầm em có thể nhớ cả đời.”
Tư Khải Sơn dừng một chút, nhìn về phía con trai mình và Đồng Miểu.
Cơ thể Đồng Miểu cứng đờ, sắc mặt cũng rất kém, cả người tràn ngập sự đề phòng.
Tư Khải Sơn nhẹ nhàng nói: “Bệnh của Thì Thầm có liên quan với anh ta đúng không.”
Trong mắt Đồng Mỹ Quân có chút chua xót, bà nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Đồng Miểu ánh mắt có chút phiền muộn: “Từ sau khi anh ta đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171392/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.