“Thì Thầm, nghĩ cái gì vậy?” Đồng Mỹ Quân ôm lấy bả vai Đồng Miểu, ôn nhu sờ sờ đầu cô.
Đồng Miểu hoàn hồn, ánh mắt hốt hoảng nói: “Không có.”
Tư Khải Sơn đưa cho Đồng Mỹ Quân một ly nước trái cây, cười: “Có thể là việc trong trường.”
Đồng Mỹ Quân nhận ly nước trái cây, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại đưa cho Đồng Miểu.
Đồng Miểu nâng cái ly lên, yên lặng uống một ngậm, đã ướp lạnh, cô uống không quen, mẹ cô cũng uống không quen, nhưng vẫn uống rất bình thường.
Cảm giác mát lạnh lưu tại đầu lưỡi, còn có hương trái cây nồng đậm.
Thành công che dấu cảm xúc của cô.
Cô nghĩ đến ngày đó nói với Tư Trạm.
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, mà ngược lại lười biếng dùng đốt ngón tay gõ bàn, bất cần đời nói: “Mỗi ngày học tập thật tốt hướng về phía trước đi, câu hỏi của cậu thật không đơn thuần.”
Cô đáp lại: “Như thế nào mới là câu hỏi đơn thuần?”
Tư Trạm nghiêm túc nói: “Tớ muốn học cùng một trường đại học với cậu.”
Là ý gì đây?
Mơ hồ không rõ lập tức làm cô không lời nào để nói.
“Quá lạnh à?” Đồng Mỹ Quân tùy ý nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đồng Miểu trộm nhìn mẹ mình, mẹ đem ly nước trái cây đặt trên bàn nhỏ, nhìn Tư Khải Sơn nhíu mi lắc đầu.
Tư Khải Sơn chỉ chỉ Tư Trạm đang nằm ngửa trên bờ cát tắm nắng: “Em nhìn nó đi, chính là thích khoe khoang.”
Tư Trạm đeo kính râm, nửa nằm trên bờ cát, mái tóc ướt đẫm dán ở trên vành tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171391/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.