Nghe xong lời cô nói, Giai Giai cũng lặng người đi. Càng nhìn, cô ấy lại càng cảm thấy Thư Kỳ thật đáng thương. Yêu Hàn Thiếu Phong suốt hơn ba năm trời, lại làm vợ anh suốt tận hai năm. Vậy mà đến cuối cùng, thứ mà Thư Kỳ nhận được lại chỉ toàn là đau lòng và nước mắt. Nhìn thấy thôi cũng đã khiến cho người ta thấy vụn vỡ cả rồi.
Khẽ thở một hơi dài, Giai Giai đưa tay nắm lấy tay cô như một cách để tỏ lòng an ủi. Thư Kỳ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô bạn thân thì lại không nhịn được mà bật cười.
"Giai Giai, cậu vẫn mít ướt như vậy."
"Ai mít ướt chứ? Người ta chỉ thấy thương cậu thôi mà."
"Được được! Tôi biết rồi, cậu tốt với tôi nhất."
"Nhưng mà... cậu đã gặp lại anh ta rồi có đúng không?"
Thư Kỳ không trả lời, chỉ im lặng rồi gật đầu. Giai Giai cũng đã nhìn thấy thái độ của Hàn Thiếu Phong dành cho Thư Kỳ, vậy nên cô ấy lại càng thêm lo lắng.
"Thư Kỳ, cậu thành thật trả lời tôi một câu có được không?"
"Được! Cậu hỏi đi."
"Cậu... có tha thứ cho Hàn Thiếu Phong hay không?"
"Không bao giờ!"
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì... tôi hận anh ta."
Một mạng của con cô, cộng thêm những oan ức mà cô phải chịu. Bấy nhiêu đó cũng đủ để cô hận anh rồi. Nhưng... Liệu có mấy ai hiểu, trong lòng cô đau đớn và khó chịu đến nhường nào không... Người ta nói nếu đã không còn yêu thì sao lại còn hận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035564/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.