Trần Thanh Duy lái xe đưa Thư Kỳ về khu nhà trọ của cô. Do còn phải xử lý công việc của mình nên anh chẳng thể ở lại cùng cô.
Sau khi nhìn thấy cô vào nhà, anh nán lại thêm một lúc rồi quay đầu xe rời đi. Thư Kỳ đứng sau tấm rèm bên ô cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh rời đi mà trong lòng lại nặng trĩu. Nếu cứ tiếp tục thế thì e là cả đời này cô cũng không thể trả hết. Mà thứ anh cần cô cũng chẳng thể nào cho anh.
Khẽ thở một hơi thật dài, cô im lặng đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm. Trăng hôm nay lại chẳng được tròn, chỉ khuyết một mảnh treo vắt vẻo trên nền trời đêm. Đến cả trăng kia cũng lúc tròn lúc khuyết, thì thử hỏi trên đời này liệu có mấy ai được trọn vẹn một tình yêu.
Anh và cô, có lẽ là đúng người nhưng lại sai thời điểm. Người ta nói, đúng người sai thời điểm là sẽ mang hối tiếc cả một đời. Bản thân cô chẳng còn dám mộng mơ đến hạnh phúc, cô chỉ mong sao cho người đàn ông ấy gặp được đúng người, người tốt hơn cô để xứng đáng bên anh.
Xoay người đi vào trong, Thư Kỳ vào bếp rồi tự nấu cho mình một bát mí ăn liền. Lúc nãy đi ăn, cô cũng chẳng gấp được mấy đũa thì đã lên cơn đau dạ dày. Vậy nên lúc này, bụng của cô vẫn đang đói cồn cào.
Nếu là cô của nhiều năm về trước thì có lẽ sẽ không thể nuốt trôi những thứ như mì ăn liền đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035566/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.