Phía sau trường cấp ba có ngọn đồi nhỏ, trên đó trồng một vườn hoa hồng vàng. Mỗi ngày thường có rất nhiều học sinh kéo nhau đến đây để cùng chụp ảnh lưu niệm, giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp của tuổi mộng mơ.
"An An, cậu có biết hoa hồng vàng có ý nghĩa gì không?"
"Ý nghĩa? Là ý nghĩa gì vậy?"
"Ý nghĩa của nó là mãi bên nhau dù chuyện gì xảy ra."
"Thật vậy sao?"
"Thật đó! Mình nghe nói nếu như hai người bạn thân cùng ngắm hoa hồng vàng thì họ sẽ luôn là bạn tốt của nhau."
"Nếu vậy thì chúng ta... Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt, sẽ mãi mãi ở bên nhau có được không?"
"Được chứ! Hứa rồi thì ngoéo tay."
Hai cô nữ sinh ngoéo tay rồi nhìn nhau cười rạng rỡ, sau đó liền cùng nhau rời đi.
Hoắc Tử Yên đứng đó, từ xa nhìn thấy hai cô gái nhỏ ấy, trên môi không thể nhịn được mà nở một nụ cười buồn. Bất giác, hình ảnh của ngày xưa cũ lại hiện về trong tâm trí cô.
Nhắc lại quá khứ chỉ càng khiến người khác thêm đau lòng. Ngày xa xưa đó, cô và Thư Kỳ vốn là đôi bạn rất thân. Hai người cùng nhau đến trường, cùng nhau cúp học, cùng nhau la cà khắp mọi ngóc ngách để dạo chơi. Hai người cùng vui cùng buồn, tin tưởng đến mức kể hết mọi bí mật cho đối phương. Ngày đó... thật đẹp biết mấy.
"Lại nhớ chuyện cũ sao?"
Diệp Kiến Thần đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của cô mà không khỏi thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947724/chuong-30.html