Cả một ngày hôm đó, Thư Kỳ đều cảm thấy nặng lòng. Người cô yêu thương nhất sắp cùng với bạn thân của cô đính hôn... Tự hỏi liệu cô nên khóc hay nên cười đây.
Rõ ràng đã nói là sẽ buông bỏ, vậy tại sao mỗi khi nhắc đến cái tên đó lại vẫn thấy chạnh lòng. Đố ai có thể quên được người mà mình đã từng yêu hơn cả sinh mệnh, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Bầu trời đêm hôm nay se lạnh, lòng buồn não nề trong một mớ cảm xúc. Cô lê đôi chân bước đi trong vô định. Loay hoay thế nào lại đi đến nơi kỉ niệm của anh và cô...
Ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ soi sáng, khung cảnh cũ còn đây nhưng người cũ nào có còn ở lại. Cô nhớ, nhớ đến lời hẹn ước năm cũ, nhớ đến người đã hứa sẽ mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô.
Bên cạnh một cái hồ nhỏ có một tán cây ngô đồng, dưới tán cây ngô đồng là cả một vườn hoa hồng xanh. Người ta nói hoa hồng xanh là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu bất diệt, dù chết cũng sẽ không thay lòng.
Thư Kỳ nhớ... Ngày đầu thu năm cũ, có một người đã đưa cô đến đây. Dưới tán cây ngô đồng, trong vườn hoa hồng xanh biếc, anh nắm tay cô rồi dịu dàng nói.
"Anh không biết nói những lời hoa mỹ, cũng không thích hứa hẹn những điều xa vời. Anh chỉ hứa là trong đời này, anh chỉ yêu duy nhất một mình em. Cho dù sau này bầu trời không còn xanh, cánh hoa hồng không còn nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947722/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.