Nghe giọng nói trầm trầm ấy, Thư Kỳ liền ngẩng mặt nhìn lên. Khi nhìn thấy anh, cô không biết bản thân mình nên phản ứng thế nào cho đúng. Cô nên cười rồi chào hỏi anh hay là phải lập tức xoay người rời đi đây...
Kể ra thì ông trời đúng là rất biết cách trêu chọc cô. Người mà cô không muốn gặp nhất lại cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt cô.
"Anh... Sao lại đến đây?"
"Không biết! Chỉ muốn đi dạo một chút, cũng không hiểu bằng cách nào lại tới được đây."
"Vậy sao!"
"Chúng ta... nói chuyện một chút có được không?"
Thư Kỳ im lặng hồi lâu, cô cũng không thể nên làm sao mới đúng. Nếu nói là quan tâm nhau lần cuối thì giữa cô và anh đã là lần cuối bao nhiêu lần rồi. Nếu đã cố tình để hai người gặp nhau, vậy thì thay vì trốn tránh, cô cứ bình thản đối diện là được mà.
"Thư Kỳ... "
"Ừm... Chúng ta qua kia ngồi đi."
Cô xoay người đi về phía chiếc ghế đá, Hàn Thiếu Phong lặng lẽ đi sau lưng cô. Trần Thanh Duy đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng của hai người. Lão Lâm đứng bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
"Thiếu gia, cậu thật sự không qua đó sao?"
"Không!"
"Cậu không sợ cậu ta sẽ..."
"Chuyện của hai người họ tôi không thể xen vào. Nếu như có thể, tôi hy vọng hai người họ sẽ làm lành với nhau."
"Hả? Tại sao vậy?"
"Bởi vì ngoài tôi ra, chỉ có cậu ta mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947721/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.