Thư Kỳ bỗng chốc lặng người đi. Đâu đó trong lòng cô đột ngột đau thắt lại. Hàn Thiếu Phong... Hàn Thiếu Phong và Hoắc Tử Yên... hai người họ sắp đính hôn rồi sao...
Dù cô đã nói sẽ trả anh về với bầu trời tự do kia, vậy nhưng tại sao khi nghe đến điều này, bản thân vẫn không thể tự cầm lòng được mà rơi nước mắt. Nơi mềm mại nhất trong lòng vẫn cứ nhói lên từng cơn. Cảm giác này vừa đau đớn lại vừa khó chịu biết nhường nào.
Trần Thanh Duy âm thầm qua sát biểu cảm của cô. Nhìn thấy sự sụp đổ bên trong đáy mắt ấy, anh vẫn là cảm thấy buồn cười.
Buồn cười cho cô đau đến tâm can phế liệt mà vẫn cố chấp yêu người đã làm mình tổn thương. Buồn cười cho anh lặng lẽ đi theo phía sau cô dẫu cho cô chưa từng ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần. Buồn cười cho duyên phận trêu ngươi, nếu đã chẳng thể thành đôi cớ sao lại tạo ra những cuộc gặp gỡ. Có một câu nói nghe thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng... "Bước đầu đã sai thì vạn bước tiếp theo cũng đều sai".
Sai rồi thì sao... thì cũng đau cũng hận. Chỉ là có hận đến mấy thì cũng vẫn cố chấp không chịu buông tay. Cô như vậy, anh cũng như vậy...
"Thư Kỳ... "
"À... Em phải đến bệnh viện rồi! Anh có muốn đi cùng không?"
"Thư Kỳ, chuyện đó..."
"Thanh Duy! En và anh ấy đã không còn bất kì mối quan hệ nào nữa rồi. Đoạn đường tiếp theo cho dù anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947725/chuong-29.html