Anh ta nói: “Đắc tội ai cũng đừng đắc tội cô gái này, cô ấy là bảo vật trong lòng tổng giám đốc Khang đấy! Các người chỉ cần biết điều này là chân lý thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả” “Vậy sao?”
Theo bản năng, mọi người đều rối rít nhìn sang phòng họp. Quả thật đúng như vậy, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tổng giám đốc lẫn lộn giữa việc công và việc tư.
Bảo vật trong lòng tổng giám đốc, đúng là chính xác mà.
Trong phút chốc, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại hai người. Sắc mặt anh vô cùng cương nghị, trong lòng Du Ánh Tuyết cũng hoảng loạn không yên. Cô liếm môi dưới, sợ sệt lui về sau một bước. Thế nhưng, ngay sau lưng cô chính là bàn họp, không thể lui được nữa.
Kiều Phong Khang ép sát đến gần, nắm lấy cánh tay cô rồi chất vấn: “Đây là cái gì?” “Chú ba, chú nắm đau quá…” Du Ánh Tuyết dùng tay còn lại để đẩy bàn tay của anh ra rồi giả vờ đáng thương, hy vọng anh sẽ bỏ qua cho mình một lần.
“Trả lời tôi, đây là cái gì?” Sắc mặt Kiều Phong Khang không hề thay đổi, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, ép cô phải cho mình một đáp án.
Nhưng, thật ra thì… đáp án này anh đã biết rõ rồi! Cũng chính bởi vì hiểu quá rõ nên mới… tức giận như vậy.
“… Lọ điều ước, nghe nói đeo nó lên… thì nguyện vọng của bản thân có thể thực hiện được” Du Ánh Tuyết trả lời đứt quãng.
“Ai đưa?” Anh tiếp tục truy hỏi, rõ ràng đã biết hết mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208924/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.