Lời nói ra sau đó, âm thanh của đối
phương đã đè thấp xuống đôi chút
nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
“Mọi người có chú ý đến cổ của
tổng giám đốc Khang không? Có dấu
răng trên đó đấy! Vốn dĩ tôi còn tưởng
là một đêm kích tình với cô Hoàng
Quyên nữa chứ. Bây giờ xem ra thì chỉ
e là tối hôm qua Du Ánh Tuyết và tổng
giám đốc Khang ở cùng với nhau. Nếu
không thì cũng sẽ không cùng nhau
đến công ty đâu, đúng chứ?”
“..” Về dấu răng này thì quả thật Du
Ánh Tuyết không có cách nào để phản bác.
Dấu răng đó thật sự là do cô cắn.
Hơn nữa, thật ra không chỉ cắn có một
cái… Cô đã cắn ít nhất ba cái, ai bảo
anh ăn hiếp cô trước cơ chứ?
Nhớ lại chuyện của tối hôm qua,
Du Ánh Tuyết khó tránh khỏi có chút
chột dạ. Nhưng mà chuyện riêng tư bị
người khác bàn luận một cách không
có điểm dừng như thế này, cô còn bị
chụp cho cái danh hiệu “bị bao nuôi”
một cách khó hiểu thì cô không thể
nào không tức giận cho được.
Cô ôm ly trà bước vào châm thêm
nước, ho một tiếng cố ý tạo ra tiếng
vang thật lớn.
Nghe thấy tiếng động, đám đông
vừa quay đầu thì nhìn thấy người đó là
cô thì sắc mặt ai nấy cũng chợt biến đổi.
Đỗ Vĩnh Ái ngượng ngùng nhìn cô:
“Ánh Tuyết, em…”
“Em đã nghe thấy hết cả rồi” Du
Ánh Tuyết tiếp lời. Vừa châm nước vừa
quét ánh mắt về phía Tiêu Ngọc Trang
và một cô gái khác, sắc mặt không đổi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208923/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.