Cô siết chặt thuốc mỡ, vô thức hạ tay xuống chạm vào cổ mình. Dưới chiếc áo sơ mi mỏng, chiếc vòng kim cương đang được treo trên sợi dây kia.
Theo anh thì việc tặng cho cô một món quà thực sự lãng phí như vậy sao? Cô cúi đầu bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng chán nản, thật lâu sau câu nói kia của anh vẫn còn vang lên trong tâm trí cô… So với Tô Hoàng Quyên, cô chẳng là cái gì cải Cô hừ một tiếng, ép bản thân phải ném câu nói này ra khỏi tâm trí mình.
Chẳng có gì hay ho cả, dù sao thì… cô cũng chưa bao giờ muốn so sánh bản thân với Tô Hoàng Quyên.
Hơn nữa… Minh Đức mới là chồng chưa cưới của mình, chỉ cần Minh Đức cảm thấy mình tốt không phải là được rồi sao? Tại sao mình phải quan tâm đến ý kiến của chú ba chứ? Du Ánh Tuyết tự nói với mình nhiều lần như thế, tự an ủi bản thân, tự điều tiết bản thân, nhưng mà… tâm trạng lại không khá hơn được chút nào. Thay vào đó, cô càng ngày cảm thấy buồn chán hơn.
Vào lúc này, bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Kiều Phong Khang sốt ruột đứng đó, dùng ngón tay thon dài nhấn nhấn giữa lông mày, trong lòng vẫn cảm thấy không vui.
Cà vạt đã được buông lỏng ra, thế nhưng lồng ngực vẫn như bị một tảng đá chặn lại, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Thực sự là một câu nói hay: “Minh Đức dịu dàng hơn chú, cẩn thận hơn chú và chu đáo hơn chút” Cô có biết rằng tất cả sự dịu dàng, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208925/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.