Edit: Judy 
Chu Thần Du vừa dứt lời, chú ngựa trắng nhỏ bỗng nhiên dừng ở giữa đường. 
Vài giây sau đó, Yến Triêu nghe được một tiếng động kinh hoàng phát ra từ phía đuôi ngựa ở sau lưng mình, ngay sau đó "rầm" một tiếng, giống như có cái gì đó nặng nề rơi xuống mặt đất. 
Đồng thời cũng truyền tới một mùi hương không thể tả được. 
Hai người cùng lúc cẩn thận quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt đất ở phía sau. 
Tới hiện tại, nhóm nhân viên công tác ở bên cạnh camera không còn giữ được vẻ chuyên nghiệp mà cùng nhau cười rộ lên. 
Yến Triêu: "..." 
Yến Triêu: "Coi anh dọa tới con nít rồi kìa." 
Chu Thần Du: "...Vấn đề chắc chắn không phải là ở chỗ tôi, tệ lắm thì tôi chỉ có thể nói đến nỗi nó nôn thôi, sao có thể nói nó tới nỗi ỉa chảy được?" 
Yến Triêu sốt ruột nhìn anh một cái: "Đó là vì ngựa không có trung khu [1] nôn mửa." 
Đồng hương người bản địa đi tới, anh ta không nói tiếng phổ thông, chỉ khoa tay múa chân với bọn họ một hồi. 
Yến Triêu gần như hiểu được người đồng hương kia đang nói con ngựa này vẫn chưa trưởng thành, chở cả hai người bọn họ sẽ có hơi quá sức. 
Nhưng Yến Triêu vẫn không hiểu nổi tại sao hai người lại có thể cưỡi chú ngựa trắng này đến nỗi nó ỉa ngay tại chỗ được chứ. 
Tóm lại, người tính không bằng trời tính, nếu chú ngựa trắng này đã ỉa ngay tại chỗ để chống cự màn bán hủ của bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chỉ đành chọn cách buông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-rang-chi-dien/1026760/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.