Sau khi cúp điện thoại, Hà Trí Mỹ vội vàng thu gom công cụ quét dọn, sau đó để lại lời nhắn cho chủ nhà.
Ngoài việc mô tả ngắn gọn tình hình, cô cũng nói rõ ngày mai mình sẽ tới tiếp tục công việc.
Sau đó lập tức chạy đến căn hộ của Phục Lam, cầm tờ tạp chí ra cửa.
Nhưng Hà Trí Mỹ vẫn chưa rành rẽ đường xá trong thành phố này.
Quấn kỹ cuốn tạp chí như món đồ quý giá cho vào túi xách, Hà Trí Mỹ bất chấp tuyết rơi dày đặc, vẫy một chiếc taxi.
Vì hôm nay là chủ nhật nên người khá đông, cộng thêm thời tiết này, taxi nào cũng đỏ biển "Có khách".
Cuồng phong và tuyết lạnh quất vào mặt cô, như những mảnh băng vỡ lơ lửng trong không khí.
Hà Trí Mỹ chạy trên vỉa hè, vừa mở miệng đã ăn phải một ngụm tuyết, thậm chí hàm răng cô cũng tê buốt vì lạnh.
Thấy đã sắp đến năm giờ, Hà Trí Mỹ đã chạy bộ một lúc lâu dần kiệt sức.
Tuyết rơi trong gió lạnh suýt chút nữa đã quật ngã cô, cô phải chịu đựng cái lạnh cực độ, mái tóc tán loạn điểm những bông tuyết không cách nào tan chảy, chiếc áo khoác bông đã thấm ướt và dần trở nên nặng nề.
Nửa giờ ngắn ngủi, Phục Lam lòng nóng như lửa đốt chờ đợi ở cửa đại sảnh.
Đến năm giờ mười phút, cô chỉ có thể bất lực buông xuôi, dẫm lên đôi giày cao bảy cm, kiên quyết xoay người, chuẩn bị đi vào sảnh triển lãm.
"Xin lỗi, không thể tuỳ tiện vào trong."
"Tôi... tôi tới để... đưa đồ."
Nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271710/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.