Một lúc lâu sau, Phục Lam nhìn người phụ nữ đang khóc lóc "như mèo" với vẻ mặt hờ hững.
"Ban tổ chức đã chuẩn bị dạ tiệc, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Không cần, trên đường về tôi mua qua loa gì đó là được rồi."
Đã ba mươi tuổi rồi mà còn khóc thành thế này, Hà Trí Mỹ lau nước mắt, cảm thấy hết sức xấu hổ.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu là trước kia, chắc chắn Phục Lam sẽ không nói nữa, nhưng hôm nay thái độ của cô lại vô cùng kiên nhẫn.
"Chút nữa tôi đưa chị về, cùng nhau ăn đi."
Hà Trí Mỹ lau nước mũi, vành mắt vẫn còn đỏ hồng.
"Chủ biên Phục à, thật sự không cần đâu, tôi cũng không phải người của tạp chí, ăn uống ở đây không tiện lắm."
Đúng là không tiện gặp người khác thật, Phục Lam không cưỡng cầu nữa, "Vậy lên xe đi, tôi đưa chị về trước."
"Cô... cô không ăn sao? Tôi tự về được rồi."
"Ở đây muốn có xe phải đặt trước, hơn nữa chỉ chốc nữa thôi là tuyết sẽ rơi dày hơn, chị tự đi về sẽ khá bất tiện."
Nói thì là nói như vậy, nhưng bận rộn cả một ngày, sao có thể không ăn cơm.
Hà Trí Mỹ nhìn Phục Lam, vẻ mặt rối rắm, khó xử nói: "Vậy hay là ăn cơm trước đi, nhưng... có thể không ăn ở đây được không?"
Bởi vì cô hơi sợ, thân phận của cô có lẽ không hợp với nơi này.
Nói là sự quật cường cuối cùng cũng được, hoặc là tôn nghiêm buồn cười cũng xong, cô không muốn đối mặt với ánh mắt khác lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271711/chuong-13.html