Biết cô ấy đã tỉnh khỏi cơn ác mộng, lúc này Phục Lam mới ngồi thẳng dậy.
Lần nữa thắt dây an toàn, cô khởi động xe mà không hỏi thêm câu nào.
Một tay bật nhạc trong xe, tiếng đàn piano chậm rãi lưu chuyển trong buồng xe.
Phục Lam không thích buôn chuyện mà cũng không giỏi an ủi người khác, cô chỉ hi vọng có thể mượn âm thanh thần kỳ này để xoa dịu Hà Trí Mỹ.
Tiếng nhạc du dương rót vào tai, như cơn mưa xuân tưới tắm lên nội tâm đã hoang phế từ lâu của Hà Trí Mỹ, mặc dù một câu Phục Lam cũng chưa thốt ra, nhưng hơi ấm đã lan toả đến toàn thân Hà Trí Mỹ.
Không hỏi vì thể diện của người trưởng thành, sự tôn trọng Phục Lam dành cho cô là điều cô chưa từng được trải nghiệm.
Lái xe thêm chừng mười phút, biển hiệu của nhà tắm công cộng đã chớp loé ở cách đó không xa, Phục Lam dừng xe.
Thấy Hà Trí Mỹ đã khôi phục sự bình tĩnh, cô cất giọng đều đều, không có bất kỳ dao động nào.
"Đến rồi."
Hà Trí Mỹ gật đầu, mở cửa xuống xe, cơ thể gầy yếu dù có mặc áo bông cũng không to ra chút nào.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe vẫn chưa chạy đi, bật lên tiếng cười trong trẻo.
Do chênh lệch nhiệt độ, trên kính xe nổi lên từng tầng sương trắng, Phục Lam không thấy rõ lắm nét mặt của cô ấy, cô quay đầu xe, thản nhiên rời đi.
Trong sảnh triển lãm của Hiệp hội Cây xanh, đoàn đội của các tạp chí khác nhau đến đúng giờ như đã hẹn, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271709/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.