Sở Cận Lâu không nói không rằng, rời khỏi Hàm Lộ Cư.
Hắn vừa mới rời đi thì Thanh Ly liền đi lên từ dưới chân núi.
Giang Nguyệt Hoàn nhìn thấy hắn, rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, hỏi: "Mấy người Diêu gia đi rồi hả?"
"Đi rồi, mang thi thể của trưởng lão đi luôn. Ta đã giải tán các đệ tử, cấp bậc phòng ngự của kiếm trận hộ sơn tạm thời nâng lên mức cao nhất, lỡ như bọn họ gọi viện binh tới xông vào thì cũng không công phá trong một chốc một lát được."
Thanh Ly nói, có chút vui sướng khi người khác gặp họa mà cười: "Lần này bọn họ đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo, vô duyên vô cớ mất một hậu kỳ Hóa Thần, mệt rồi đây."
Giang Nguyệt Hoàn không để ý tới câu đùa của hắn, đi thẳng vào phòng.
Thanh Ly thấy phản ứng này của y, cũng dần dần nghiêm túc lên. Hắn nhìn Tiêu Dịch ở bên cạnh đó, chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Khi hắn mới vừa đi lên, lạnh lùng trên mặt Giang Nguyệt Hoàn vẫn chưa tiêu tán, hắn thế mà thấy được trên người vị sư huynh như thể vĩnh viễn không hỉ nộ ái ố này một loại cảm giác không thể bỏ qua tên là "tức giận".
Thanh Ly run run tai, cũng theo y vào trong phòng, nhìn thấy y ngồi vào bàn, uống một ngụm trà lạnh.
"Lúc ta vừa đi lên thì nhìn thấy Sở Cận Lâu đi xuống," - Thanh Ly lại nói, "Sư huynh bảo nó đi à?"
"Ừ, ta bảo nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-giua-ta-va-cac-do-de-that-phuc-tap/2523369/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.