Sở Cận Lâu đứng trong bóng tối, bóng dáng hắc y vô cùng thẳng tắp, nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Thanh Ly biết chắc chắn mình đoán đúng rồi, tự nhiên cảm thấy đau đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sư tôn của ngươi không muốn ngươi làm chuyện này, cũng không muốn nhờ vào ngươi để khôi phục tu vi. Y chỉ muốn ngươi nhanh chóng nâng cao cảnh giới, sớm có đủ năng lực tự bảo vệ mình."
"Sau đó thì sao?"
"Hả?"
"Ta có năng lực tự bảo vệ mình rồi, sau đó thì sao?" - Sở Cận Lâu quay lưng về phía hắn, giọng nói rất khẽ, "Sau đó, y có thể yên lòng, không còn gánh nặng nữa mà rời đi, phải không?"
Thanh Ly nhíu mày: "Rời đi gì cơ?"
"Xé rách hư không, Hợp Đạo phi thăng," - Sở Cận Lâu hơi co ngón tay lại, "Đến khi ta tu luyện đến mức không thể bị thứ gì tổn thương nữa, đó chính là ngày mà y rời đi. Y một lòng hướng đạo, có thể không vướng bận mà đi, còn ta thì sao?"
Hắn nói, giọng hơi run rẩy: "Ta nên đi về đâu? Nếu nhất định phải rời đi, cần gì phải mang ta về? Để cho ta chết ở ngoài kia không được sao? Nhận ta làm đồ đệ, cho ta hết thảy, khiến ta một lòng một dạ rồi lại rời đi. Y thật sự vô tình, thật sự tàn nhẫn."
"Ta không tu luyện, cứ sống tùy hứng, phải dùng sự thương hại của y để giữ y lại. Chỉ cần ta vẫn chưa thể tự bảo vệ mình, y sẽ không rời đi. Ta ích kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-giua-ta-va-cac-do-de-that-phuc-tap/2523367/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.