5 phút trôi qua, vậy mà với hai người lớn tưởng chừng như cả thế kỉ. Công viên trò chơi quá đông hai người chỉ thấy dòng người đông đúc, khó mà thấy được bóng dáng nhỏ bé của Trân Châu. Bách Du thì bắt đầu hối hận : " Đáng lẽ ra tôi không nên nặng lời với con bé như vậy"
Lưu Triệt xoa đầu an ủi y, Bách Du đúng là kiểu người ngoài cứng trong mềm. Thực ra với biểu hiện của Trân Châu như vừa rồi thì việc mắng con bé là chính xác. Trân Châu cần phải biết phân biệt đúng sai, ban nãy anh thấy con bé ngã sấp mặt giữa dòng nha thì trái tim cũng nhảy lên trên họng rồi. Anh còn như thế chứ nói gì Bách Du ngồi cạnh thấy con bé muốn nhảy khỏi đu quay.
Lưu Triệt nói : " Bây giờ cậu đến chỗ quản lí nhờ họ phát thông báo tìm trẻ lạc, tôi chạy xung quanh một vòng nữa xem sao"
Bách Du gật đầu chạy đi, Lưu Triệt tìm xung quanh một vòng nữa, cuối cùng sau 5 phút nữa anh cũng thấy được Trân Châu đang trốn phía sau một bức tượng. Tìm thấy con bé khiến nỗi lo trong lòng anh lập tức vơi đi, nhẹ nhàng đi lại phía sau bức tượng : " Trân Châu"
Nghe tiếng gọi Trân Châu giật mình, sau khi thấy người tới là anh, con bé xoay người qua chỗ khác, lấy tay quệt nước mắt trên mặt đi : " Chú đến làm gì? "
Dù con bé chỉ ngoảnh mặt lại phía anh chưa đầy mấy giây, nhưng cũng đủ thấy khuôn mặt của Trân Châu lúc này nhem nhuốc, mắt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286939/chuong-43.html