Sau khi Bách Du nhìn thấy hai người thì vội vàng chạy lại, Lưu Triệt đặt Trân Châu xuống đất để con bé chạy lại chỗ cậu mình. Lần này Trân Châu thực sự biết mình sai, liên tục xin lỗi và hứa lần sau sẽ không như vậy nữa. Bách Du nghe vậy lại càng đau lòng vì ban nãy đã nặng lời với con bé.
Trân Châu chơi cả ngày cũng mệt, buổi chiều về cơm nước, tắm rửa xong xuôi liền lên giường ngủ vù vù. Còn lại hai người là Lưu Triệt và Bách Du còn thức, Bách Du đắp chăn cho con bé xong mới ra ngoài. Lưu Triệt hỏi : " Con bé ngủ rồi à? "
Bách Du gật đầu, nói : " Cũng chơi hết cả ngày rồi, trẻ con mà vốn thể lực đâu có nhiều"
Hai người ngồi xuống ghế, ti vi chiếu gì cả hai cũng không rõ nữa, hai người đều không có ai có tâm trạng xem ti vi. Bách Du đang cảm thấy rất bất an, cậu đang cảm thấy mình không phải là một người cậu tốt. Chính cậu đã yêu cầu được nuôi dưỡng Trân Châu nhưng lại không thể hoàn thành tốt bổn phận của mình. Nếu không phải đang sống chung cùng với Lưu Triệt, mà Lưu Triệt là một người chu đáo thì không biết mình có thể làm nên việc gì.
Lưu Triệt cũng hiểu tâm trạng của Bách Du, nhìn cậu ngồi hơi cúi đầu, anh thở dài, sau đó vươn tay về phía cậu. Bách Du bỗng nhiên thấy đầu mình nặng nặng, không cần nghĩ cũng biết Lưu Triệt lại xoa đầu mình rồi. Từ lúc Lưu Triệt bị tai nạn xong đã rất hay xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286940/chuong-44.html