Bách Du nghe con bé nói xong trong lòng liền có một cảm giác khó tả, xem ra mấy tháng này bản thân thực sự không ra sao đã lớn từng này còn phải để đứa cháu mới 7 tuổi lo lắng cho. Nếu không phải là đang lái xe thì cậu thật muốn vò đầu nhóc con này một hồi, nhỏ xíu mà đã suy nghĩ như bà cụ non.
Trân Châu nháo một lúc nữa nhưng không thấy cậu mình trả lời nữa đành buồn bực ngồi yên. Đôi môi chúm chím mím chặt, cậu thật là bé đã kiểm tra rất tốt chú kia nhân phẩm tốt, đẹp trai, gia cảnh lại tốt. Tốt hơn bạn trai cũ của cậu nhiều, giờ cậu không quen người kia nữa thì quen người bé giới thiệu có sao đâu.
Trân Châu là một cô bé thông minh, nhưng chưa đủ lớn để hiểu thế giới của người lớn phức tạp hơn những gì bé nghĩ nhiều. Bách Du lái xe dừng trước cửa một ngôi nhà, trước cửa đã có hai người đã lớn tuổi đợi sẵn bên ngoài đó là bố mẹ của y. Bách Du vừa bế Trân Châu đã ngủ xuống xe, bố Bách liền vội vàng đoạt lấy cháu gái rồi như có thứ gì đáng sợ phía sau nhanh chóng đi vào nhà. Mẹ cậu thì ngoái đầu lại nhìn cậu một chút nhưng sau khi bị chồng quát thì lập tức vào nhà đóng cửa lại. Bách Du mất mát đứng trước cửa nhà, hơn 15 phút sau xe mới lăn bánh rời đi.
Đèn trong nhà sau khi Bách Du rời đi thì liền tắt, không khí đột nhiên nhiễm một màu phiền muộn. Giống như trong các bộ phim hễ cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286905/chuong-11.html