Xác nhận được là con cháu của người quen, vậy thì mọi việc đơn giản hơn nhiều. Lưu Triệt đem bé về nhà, hiện tại bé đang vui vẻ ngồi trên ghế xem kênh thiếu nhi. Sau 10 phút, Bách Du hớt hải nhấn chuông cửa, ngay cả chào người vừa mở cửa cho mình Lưu Triệt cũng không. Vội vàng chạy vào trong nhà, sau khi thấy bé con ngồi trên ghế ăn bim bim mới thở phào.
Bách Du quát : " Trân Châu "
Bé con nghe gọi tên mình liền rụt cổ lại, Bách Du đi qua đánh vài cái vào mông con bé nói : " Con có biết con làm mọi người lo lắng lắm không? Dám đi theo người lạ này, may mắn gặp người quen không thì con định làm sao? "
Lưu Triệt nhìn cậu bạn mặt mày xanh mét và bé con đang rơm rớm nước mắt, thở dài đi qua nói : " Thôi nào Du, có chuyện gì từ từ nói cậu làm con bé sợ đấy"
Bách Du đánh vài cái vào mông Trân Châu, cũng răn đe nó một hồi sau đó mới khóc nói : " Sáng nay cậu nghe tin không thấy con liền bỏ hết công việc đi tìm. Cậu còn tưởng con bị người ta bắt cóc mất rồi, con làm cậu lo lắng lắm có biết không? "
Trân Châu nãy giờ bị đánh chỉ im lặng, đôi mắt đầy nước nhưng không chịu nhận sai, còn tỏ vẻ bản thân rất oan ức bé bỏ đi là vì muốn tìm cậu mà, vậy mà cậu còn đánh bé. Nhưng giờ nghe thấy cậu mình nói vậy liền òa khóc nói : " Cậu ơi cháu xin lỗi, nhưng lâu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286904/chuong-10.html