Đêm về khuya, tiếng mưa át đi những âm thanh mờ ám trong đêm tối.
“Không bị ai phát hiện chứ?” Thư Di nhìn trước ngó sau, đem cốp xe đóng lại.
“Cô em yên tâm, đây là nghề của anh rồi.” Gã đàn ông cười nham nhở. Sau đó gã cùng Thư Di lên xe, xe đi quá khỏi địa phận thành phố, chạy đến một vùng hẻo lánh ở ngoại ô.
Đường đi xóc nảy làm lục phủ ngũ tạng của Tịnh Kỳ như bị đảo tung, cô mở mắt, chỉ thấy phía trước là một màu tối mịt, không gian tù túng và chật chội làm cô không thở nổi. Tịnh Kỳ lại thiếp đi.
Vòng vèo mấy đường, xe dừng lại trước một kho hàng, người đàn ông vác Tịnh Kỳ lên vai, còn Thư Di thì cẩn thận xem xét tình hình một hồi rồi mới đi theo hắn ta.
“Con nhóc này đắc tội gì với mày vậy?” Người đàn ông ném Tịnh Kỳ xuống nền, đá đá vài cái trên người cô, thấy Tịnh Kỳ vẫn còn mê mệt bởi thuốc mê thì yên tâm.
“Đó không phải là chuyện của anh.” Thư Di bực bội, cô ta lục túi lấy ra một xấp tiền. “Việc của anh xong rồi, giờ đi ra ngoài canh giúp tôi đi.”
“OK.” Gã đàn ông hài lòng, vừa đếm lại số tiền trên tay vừa nói. “Mày nhiều tiền thế sao không giải quyết dứt điểm chuyện của mẹ mày đi. Ngày nào viện dưỡng lão cũng gọi về nhà, rách việc.”
“Kệ tôi!” Nghe nhắc đến chuyện của Dương Dung, Thư Di gắt lên, cô ta đuổi gã đàn ông ra ngoài.
Tiền? Cô ta giờ còn được bao nhiêu đồng trong người, từ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506685/chuong-31.html