Một đêm nay, không chỉ có một mình Thẩm Thiều Đình gặm nhấm nỗi cô đơn. Giang Khải cũng đang phải trải qua cảm giác tương tự ngay trong chính tình yêu của mình.
Đề nghị kết hôn của anh bị Tịnh Kỳ xem như một trò đùa.
“Giang Khải, em không muốn tranh cãi với anh.” Thái độ của Tịnh Kỳ đã có chút chán nản. Cô lắc đầu, giọng nói cũng rời rạc. “Chúng ta cho nhau chút thời gian đi.”
Cô cần phải xem lại mối quan hệ giữa mình với anh. Tịnh Kỳ không muốn trở thành một con rối bị kẹp giữa Đàm Thanh và Giang Khải.
Thời gian? Giang Khải bật cười một cách đau đớn. Không phải anh đã cho cô thời gian bốn năm rồi à. Còn cần thêm nữa ư?
Nhưng nếu không thỏa hiệp với Tịnh Kỳ thì còn có thể làm gì được.
Giang Khải lạnh nhạt buông ra hai chữ “Tùy em…” rồi quay lưng đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, trong lòng Tịnh Kỳ cũng dấy lên một chút cảm giác tội lỗi, nhưng cô vẫn cứng rắn đứng tại chỗ, không đuổi theo anh.
…
Vài ngày sau.
Tịnh Kỳ bị đánh thức bởi tiếng ồn từ tầng dưới.
Chung cư này cách âm kém, chẳng có gì lạ khi mấy âm thanh khoan, hàn, đập từ tầng dưới đều lọt hết vào tai Tịnh Kỳ.
Cô thay đồ, vội vàng xuống lầu xem chuyện gì xảy ra.
Người đang bàn giao công việc với thợ sửa nhà là Hàn Đông, thấy Tịnh Kỳ, hắn tháo kính, bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của cô.
Vừa ‘chào’ cô một tiếng lại vừa cảm thán, thế giới đúng là điên rồ. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506684/chuong-30.html