Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy tin nhắn Tề Sơ Phàm nhắn cho Tề Sơ Vân, Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không biết, anh chỉ biết là hình như từ cuộc trò chuyện đêm qua tâm tình của Tề Sơ Phàm không được tốt, nhưng đến khi trở lại khách sạn thì có vẻ như đã nghĩ thông suốt, lại không phục lại bộ dáng vui vẻ, cứ cười ha ha mãi thôi.

Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì anh cũng chẳng có hứng thú để biết, bất quá chỉ cần nam thần nghĩ thông suốt, là cái gì cũng ổn.

Ngày nghỉ trôi qua quá nhanh khiến cho hai người đều cảm thấy chỉ là một cái chớp mắt, nhất là Tệ đại thần, bảy ngày này vẫn cứ luôn vội vội vàng vàng chạy đến chạy đi tìm chỗ chơi nên tối về khách sạn mệt mỏi đến độ còn không cử động được chứ đừng có nói đến làm những chuyện xấu hổ a xấu hổ.

Cho nên sau mấy tháng yêu đương, Tề đại thần phát hiện mình căn bản chưa từng í í yêu đương như trên mạng vẫn thường nói, hiện giờ tình yêu giữa cậu và thầy giáo nhỏ thật sự thuần khiết đến muốn khóc.

Đương nhiên bất luận Tề đại thần rốt cuộc là muốn tìm bất mãn đến mức nào, Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng có ý tứ kia, cậu vẫn không thể trực tiếp ra tay. Dù sao mặc kệ là ai, khi cảm thấy không khí có thể đạt đến trình độ í í rồi, kết quả lại phát hiện đối tượng của mình trưng ra cái vẻ mặt người chết nhìn mình thì cái nơi đáng xấu hổ khó có thể miêu tả từ cổ trở xuống có mềm xuống không chứ.

Chỉ là Tề Sơ Phàm không biết, Hàn Thanh Ngạn là mặt than, vẻ mặt luôn luôn không hề thay đổi, anh đâu thể muốn nó biến đổi là biến đổi được đâu. Thật ra cậu càng bất mãn, Hàn Thanh Ngạn lại càng thấy bồn chồn, chẳng lẽ phương diện kia của nam thần có vấn đề? Không đúng a, lúc thẩm du vẫn thấy bình thường mà.

Hay là nơi đó của nam thần cứ thấy cúc hoa là mềm?

Hàn Thanh Ngạn không rõ lắm cảm thấy bản thân đã phát hiện chân tướng rồi, hơn nữa càng nghĩ càng thấy chuyện đó không phải đáng tin dạng vừa đâu. Bất quá dù có thế nào, nam thần hãy cứ là nam thần, bạn trai hãy cứ là bạn trai, cho dù có muốn cả đời làm thiên thần nhỏ giúp nhau thủ dâm thì Hàn Thanh Ngạn cũng sẽ không vứt bỏ Tề Sơ Phàm.

Nghĩ như vậy khiến cho anh cảm thấy chính mình quả thực vĩ đại đến phát khóc!

Hàn Thanh Ngạn tự cho mình 3200 cái like trong lòng.

Không nói nhảm nữa.

Chiều ngày mùng 7 tháng 10, do sáng sớm hôm sau chúng sinh viên lại phải tiến hành lên lớp bình thường nên ai cũng phải thu tâm trở về, mọi người trên cơ bản là đều trở về trường học.

Hàn Thanh Ngạn vốn nghĩ lúc về khẳng định sẽ vẫn là một mình anh một phòng, Tần Nhạc ham chơi dưới tình huống bình thường anh ta sẽ chẳng xuất hiện trong ký túc xá trước ngày mùng 10 đâu.

Nhưng anh vạn vạn không ngờ tới, khi anh về đến ký túc xá theo thói quen định tra chìa vào ổ thì lại phát hiện cửa ký túc xá không khóa.

Phản ứng đầu tiên của Hàn Thanh Ngạn là định phá vỡ cái mặt than của mình hô to một tiếng: What the fxxk! Ký túc xá có trộm à? Nhưng anh chưa kịp thay đổi sắc mặt đã nghe được tiếng Tần Nhạc vang lên từ bên trong.

"Hàn Thanh Ngạn?"

"Ờ." Tần Nhạc nói nghe rất không có tinh thần, dựa theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm tu thành của Hàn Thanh Ngạn, cái giọng kiểu này kết quả của việc mệt mài quá độ đây mà. Nhưng vẫn cảm giác hình như có chỗ nào đó không được bình thường, cụ thể thể thế nào, Hàn Thanh Ngạn không nói rõ được.

Anh đi vào ký túc xá nhìn về hướng Tần Nhạc phát ra thanh âm, quả nhiên lần nào thấy anh ta ở trong đây thì 90% là anh ta đang nằm trên giường, chẳng qua lần này...

Hàn Thanh Ngạn hiếu kỳ nói: "Anh nằm úp sấp thế không sợ chít chít bị đè khó chịu à?"

Tần Nhạc nghiêng đầu qua, sau đó để mặt mình đè lên gối đầu giường rồi nói: "Chít chít khó chịu một chút cũng không sao, dù sao đệm của anh cũng mềm, nhưng nếu nằm ngửa thì cúc hoa sẽ khó chịu."

Hàn Thanh Ngạn cẩn thận tự hỏi nội dung câu nói của Tần Nhạc một hồi, sau đó kinh ngạc phát hiện mình đã biết một bí mật kinh thiên, anh cố gắng duy trì cái mặt than của mình, không cho phép bản thân ôm mặt gào thét, đoạn hít sâu một hơi hỏi: "Anh rốt cục cũng bị trời xanh phạt bị trĩ rồi à?"

Tần Nhạc: "..."

Anh cảm thấy nếu như không phải cúc hoa của mình đang đau thì anh nhất định sẽ lập tức nhảy chồm lên cắn chết cậu ta, nhưng nếu mà cúc hoa của mình mà không đau thì cũng chẳng cần phải cắn chết cậu ta, Tần Nhạc nghĩ nghĩ lại đẩy bản thân vào một cái vòng tuần hoàn không có hồi kết, sau đó hoàn toàn quên mất việc phải trả lời câu hỏi của Hàn Thanh Ngạn.

Hàn Thanh Ngạn thấy Tần Nhạc chẳng nói gì thì cho rằng anh ta cam chịu. Anh tự hỏi một chút thì cũng cảm thấy cái kiểu bệnh như bệnh trĩ thì đúng thật là có hơi khó có thể mở miệng, liền cảm thấy mình rất hiểu cho Tần Nhạc.

<tbody>
*Giang Thái - 肛泰</tbody>
Nghĩ vậy nên, sau khi Hàn Thanh Ngạn mang được hết đống hành lý của mình vào phòng thì đi đến bên người Tần Nhạc hãy còn đang luẩn quẩn trong dòng suy nghĩ của chính mình, nói rằng: "Nếu anh khó chịu quá thì có cần tôi đi mua Giang thái* về cho không?"

"Giang thái?" Tần Nhạc trong nháy mắt vẫn chưa phản ứng được cậu ta đang nói gì.

"Thuốc giảm đau cho cúc hoa ấy." Hàn Thanh Ngạn nói xong, nghĩ nghĩ lại cảm thấy hình như từ này không phải, thế nên mới bổ sung thêm một câu: "Dù sao cũng là thuốc trị trĩ, tôi cũng không có sẵn, anh cần không?"

Tần Nhạc rốt cục cũng ý thức được rằng bạn cùng phòng không rõ do đâu vì đâu mà hình như đã dính cái bệnh tật văn nhã ấy lên người mình: "..."

Anh dùng biểu tình bối rối nhìn Hàn Thanh Ngạn, thật lòng thật dạ nói: "Là một đứa có bạn trai mà sao em không thể suy xét đến tình huống khác khi nghe người ta nói rằng cúc hoa đau thế?"

Hàn Thanh Ngạn rốt cục cũng bị đập vỡ cái mặt than, anh trừng lớn đôi mắt vẫn luôn giấu sau cặp kính dày, dùng vẻ mặt như thể thấy một chuyện gì đó vô cùng khó có thể hình dung để nhìn Tần Nhạc rồi nói: "Anh đừng nói với tôi là anh bị người ta bạo cúc đấy nhé."

Trước khi Tần Nhạc thừa nhận, anh lại mở miệng nói: "Đừng vô nghĩa, đâu có ai mù đi bạo cúc anh bao giờ?"

Tần Nhạc: "..."

Mẹ nó rốt cuộc có thể trao đổi hay không đây!

Hàn Thanh Ngạn thấy anh ta ra cái vẻ như kiểu ăn phải c*t thì không tiếp tục nói đùa nữa, anh lấy ghế dựa ra ngồi bên giường Tần Nhạc rồi hỏi anh ta: "Rốt cuộc thì có chuyện gì? Nói rõ ràng một chút xem nào, nếu là, cưỡng...Ầy hình như không thể báo công an ha. Anh nói rõ xem tại sao anh lại bị vậy xem nào."

Tần Nhạc rất chi là thật lòng nói với Hàn Thanh Ngạn rằng: "...Bằng không chú đừng hỏi nữa được không?"

Anh nhìn Hàn Thanh Ngạn ngồi xuống bên giường tưởng rằng cậu ta muốn an ủi mình, ai ngờ anh đột nhiên cảm thấy nói chuyện với cậu ta nửa ngày anh chẳng những chẳng được an ủi mà trái lại cõi lòng càng tràn ngập icon trái tim tan vỡ hơn, Tiểu Yến Tử trước đây là đứa nhỏ ngoan nhất, đáng yêu nhất, tại sao từ lúc đi theo Tề Sơ Phàm cái là càng ngày càng có cái kiểu khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng thế này?

Anh cảm thấy bản thân như thể một ông bố nhìn con gái mình bị thằng rể từng bước từng bước dạy hư, quả thực đau lòng khôn xiết.

Hàn Thanh Ngạn nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của Tần Nhạc, không biết vì sao trừ sự đồng tình cho thằng bạn cùng phòng thì còn có hơi vui vui. Loại cảm xúc này thật sự rất là không nên có, anh bèn tiến hành một hồi tự kiểm điểm trong lòng rồi mới thật lòng thật dạ gặm hỏi: "Tốt nhất là cứ xả ra, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Tần Nhạc nhíu mày, làm ra cái vẻ vô cùng bối rối: "Chú cũng biết đó, anh thích đi bar. Đêm qua anh vốn định chia tay bạn gái xong thì đi bar tìm xem có ai nguyện ý chơi bời cùng không, kết quả..."

"Kết quả sao?" Hàn Thanh Ngạn một chút cũng không định thừa nhận hiện tại anh hoàn toàn tiến vào trạng thái vây xem, dỏng tai nghe ngóng Tần Nhạc tự thuật lại chuyện cũ bi thương của anh ta, anh không chỉ một lần nhắc nhở bản thân phải duy trì tình cảm thương xót đồng bào cơ bản nhất của con người, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cái tên dưa chuột đen Tần Nhạc bị người ta bạo cúc...Được rồi, anh có cảm giác như thể sắp sửa không thể khống chế được bản thân nữa rồi.

"Kết quả cũng không có gì, chính là 419 một chút." Tần Nhạc nói mà mặt đầy bất cần, tuy rằng Hàn Thanh Ngạn cảm thấy khí đen dày đặc bao xung quanh người anh ta sắp thực thể hóa đến nơi rồi.

"Vậy anh định cứ thế buông tha cho người ta à?" Hàn Thanh Ngạn tiếp lời, lẽ ra Tần Nhạc phải ra vẻ đáng thương hề hề mới đúng, nhưng hóa ra lại ngẩng cao đầu ra vẻ ông đây hoàn toàn không thèm, thế mới đáng mặt nam tử hán đại trượng phu, Hàn Thanh Ngạn thấy thế thì không có cách nào đặt từ đáng thương hề hề lên người anh ta nữa rồi.

"Cũng không phải quyết định buông tha cho anh ta..." Tần Nhạc cau mày, anh vốn tưởng Hàn Thanh Ngạn dù sao cũng là gay, nói với cậu ta chuyện này sẽ không bị kỳ thị nhưng lúc nói đến bên miệng thì lời lại chẳng làm sao phát ra nổi, nên nói sao với Hàn Thanh Ngạn, một thằng cứ sáng sớm tỉnh dậy là không những được người ta giúp đánh răng rửa mặt sạch sẽ mà ngay cả bữa sáng cũng được bưng lên tận mồm bây giờ?

Hơn nữa cái quan trọng nhất là...

Tần Nhạc có hơi tủi thân nói: "Anh trên cơ bản không nhớ rõ được người kia là cái dạng gì, hơn nữa trí nhớ duy nhất còn xót lại...Hình như đêm qua là anh uống quá chén nên mới động thủ với người ta trước."

Hàn Thanh Ngạn nhìn sâu vào anh một cái, dùng ánh mắt nhắn cho anh mấy chữ "Đáng đời anh", sau đó đứng dậy kéo ghế về phía giường mình, còn mình thì tiếp tục đi dọn dẹp.

Về phần Tần Nhạc? Hàn Thanh Ngạn tỏ vẻ đây hoàn toàn là do tự anh ta làm bậy mà thành, thật vất vả mới sinh ra một tia đồng tình giá trị đến thế mà bị anh ta đánh trở về không rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.