Nếu như nói Hàn Thanh Ngạn hai ngày trước đó còn vui vui vẻ vẻ chơi trên bờ biển cả một ngày cùng Tề Sơ Phàm mà vẫn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên vẫn còn tin chắc rằng bọn họ quả nhiên không phải nhân vật chính, đợi đến ngày thứ ba dựa theo kế hoạch ban đầu, họ tách khỏi đoàn người đi cắm trại dã ngoại ở một sơn cốc nhỏ gần đó, anh mới bắt đầu hoài nghi —— Vận khí của Tề đại thần như vầy mà không phải là nhân vật chính thì tuyệt đối không khoa học a!
Hai người họ đã đi qua cái cây mà trước đó Hàn Thanh Ngạn đánh dấu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng quyết định nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã sau đó nói chuyện tìm đường linh tinh sau.
Hàn Thanh Ngạn lấy từ trong ba lô ra một chai nước mà anh đã bỏ vào từ sáng đưa sang cho Tề Sơ Phàm, nói: "Bằng không đến lượt anh dẫn đường đi? Chứ cứ cái kiểu này đến tối chúng ta cũng không tìm được cái sơn cốc mà em nói đâu."
Tề đại thần nhận lấy chai nước uống một ngụm, rất chi là bất kham lấy tay áo lau lau nước bên miệng, mau mày thật lòng nói: "Em nghi ngờ chúng ta gặp quỷ đánh tường."
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Đờ mờ nó là do cậu mù đường mà vẫn cậy mạnh đòi dẫn thì có, quỷ đánh tường đến trẻ con còn không thèm trêu, cậu buông tha cho nó đi, đơn thuần chỉ do chỉ số thông minh của cậu thôi đừng tổ lái xa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-nam-than-nha-tui-deu-dang-van-chu/3273618/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.