🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe vậy Mục Trọng Sơn lật sổ lại rồi rà ngón tay dọc gáy sổ, cẩn thận vuốt xuống từ từ, đến đoạn giữa thì cảm thấy dấu vết kia kéo dài về phía bìa sổ.

"Sao rồi? Có dấu đúng không?" Lận Khinh Chu háo hức hỏi.

Mục Trọng Sơn gật đầu: "Hình như từng có một con dấu đè lên sổ nhiều năm để lại vết hằn."

"Ngươi có sờ thấy hình gì không?"

"Là chữ thì phải."

"Chữ?"

Mục Trọng Sơn trầm tư một lát rồi hỏi: "Có bút mực không?"

"Có!"

Lận Khinh Chu vội vàng lục tìm bút lông, nghiên mực và giấy tuyên rồi bày ngay ngắn trên bàn.

Tay trái Mục Trọng Sơn sờ quyển sổ ố vàng kia, tay phải cầm bút chấm mực viết lên giấy tuyên trắng tinh.

Một lát sau, hắn gác bút lên giá rồi thổi nhẹ mực trên giấy.

Lận Khinh Chu đi tới rướn cổ nhìn, trong cổ phát ra một tiếng "a" thật dài.

Trên giấy tuyên viết một chữ "Mục".

"Có chắc là viết đúng không?" Không phải Lận Khinh Chu không tin Mục Trọng Sơn mà là chuyện này quá trùng hợp khiến người ta phải sửng sốt.

Mục Trọng Sơn nhìn chằm chằm chữ trên giấy tuyên, chậm rãi gật đầu.

Lận Khinh Chu: "Một chữ này cũng chẳng nhìn ra manh mối gì cả."

Mục Trọng Sơn im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa quyển sổ và chữ "Mục" kia.

"Sao thế?" Lận Khinh Chu thấy vẻ mặt kỳ lạ của Mục Trọng Sơn thì lo lắng hỏi.

Mục Trọng Sơn do dự nói: "...... Không hiểu sao ta có một cảm giác khá quen thuộc......"

Lận Khinh Chu hỏi: "Quen thuộc? Với cái gì? Quyển sổ à?"

Mục Trọng Sơn lắc đầu, chỉ vào chữ "Mục" trên giấy tuyên trắng tinh.

Lận Khinh Chu nói: "Cùng họ với ngươi mà, đương nhiên sẽ thấy quen rồi."

Mục Trọng Sơn khẳng định: "Không phải, hình như hồi bé ta từng thấy kiểu chữ này rồi."

"Hả? Lúc ngươi còn bé à?" Lận Khinh Chu sực nhớ ra gì đó.

Lần trước thẻ ngọc từng nói cho Lận Khinh Chu biết Mục Trọng Sơn là người giữ cửa.

Nếu người giữ cửa cũng xuyên qua thì chắc chắn sẽ giống như Lận Khinh Chu, không có ấn tượng gì về thế giới này lúc còn nhỏ.

Nhưng vì người xuyên qua làm mất thẻ ngọc nên cứ tưởng mình là người của thế giới này, chưa biết chừng sẽ nhớ lại một vài chuyện hồi bé.

Lận Khinh Chu hỏi dò Mục Trọng Sơn: "Ngươi...... lớn lên ở Xuân Hoa Tông à?"

Mục Trọng Sơn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta vào Xuân Hoa Tông lúc mười một tuổi, thật ra hồi bé ta là một đứa trẻ khờ khạo ngốc nghếch."

"Cái gì? Khờ khạo ngốc nghếch?" Lận Khinh Chu nhìn trái nhìn phải, làm thế nào cũng nhìn không ra sự liên quan giữa Mục Trọng Sơn và bốn chữ "khờ khạo ngốc nghếch".

Y đứng cạnh Mục Trọng Sơn, miệng há hốc, lông mày nhướng cao, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, đầu ngoẹo sang một bên, hai tay khoanh lại, vẻ mặt khoa trương hết sức đáng yêu, Mục Trọng Sơn cười, đưa tay nắm cằm y rồi chồm tới hôn một cái.

Bất thình lình bị hôn làm Lận Khinh Chu giật mình ngã ngửa, sau đó vừa xấu hổ vừa tức giận đưa tay che môi.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Ta không nhớ rõ chuyện hồi bé, sư tôn nói ta bị vứt bỏ ở cổng Xuân Hoa Tông, hai năm đầu vào Xuân Hoa Tông, suốt ngày ta chỉ biết cắn ngón tay ngẩn người, ai ngờ một ngày nọ ta đột nhiên mở mang đầu óc, trở nên thông minh lanh lợi khiến cả tông môn đều kinh ngạc."

Câu này khiến Lận Khinh Chu quên ngay nỗi xấu hổ vì bị hôn trộm, mừng rỡ nghĩ: Chẳng phải đây là dấu hiệu của người xuyên qua sao!

Nhưng giờ y không biết thẻ ngọc của Mục Trọng Sơn ở đâu, càng không biết làm thế nào giúp hắn khôi phục trí nhớ, Lận Khinh Chu không được phép nhiều lời, y định thần lại rồi nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, ngày mai khởi hành đến núi Thiên Mỗ, chi bằng nghĩ xem nên đem theo gì đi."

"Ừ." Mục Trọng Sơn gật đầu đồng ý, cầm tờ giấy tuyên có chữ "Mục" kia xem một lát rồi xếp lại, cất vào túi càn khôn chung với quyển sổ.

-

Hai ngày sau, núi Thiên Mỗ.

Dãy núi nhấp nhô trong mây mù chia cắt hoàng hôn thành hai nửa sáng tối.

Trong đó có một ngọn núi cao chót vót, phía trên là mười mấy lầu các nguy nga tráng lệ, khi mặt trời lặn, ngói xanh tường đỏ chìm trong ánh sáng vàng rực.

Đây chính là Hành Nhạc Tông, một trong năm đại tiên môn.

Trước cổng vòm bằng đá trắng trên đỉnh núi, một nam tử cao sừng sững như núi, để râu quai nón, mặc võ bào màu vàng nâu dẫn theo mấy đệ tử bản tông lẳng lặng đứng chờ.

Người này chính là Tung Đại Tôn, tông chủ Hành Nhạc Tông và một trong ngũ thánh.

Đột nhiên có tiếng tay áo bay phần phật trên không trung, nữ tử áo trắng nhanh nhẹn đáp xuống đất một cách vững vàng, theo sau là một thanh niên mặc áo gấm xanh trắng thêu hình sóng nước, y đeo mặt nạ màu đen khiến người ta không thấy rõ tướng mạo.

"Ôi, không kịp đón tiếp từ xa." Tung Đại Tôn bước tới hành lễ, "Thượng Thiện Nương Nương, đường xá xa xôi, vất vả cho ngài lặn lội ngàn dặm đến đây." Các đệ tử sau lưng ông lễ phép chắp tay cúi chào.

"Tung Đại Tôn khách sáo quá." Thượng Thiện Nương Nương đoan trang hành lễ, hàn huyên mấy câu rồi nghiêng người sang một bên để Tung Đại Tôn nhìn thấy Lận Khinh Chu, "Đây là đồ đệ thân truyền của ta, Lận Khinh Chu."

"Lận tiểu huynh đệ, hân hạnh gặp mặt." Tung Đại Tôn chắp tay.

Lận Khinh Chu vội cúi đầu đáp lễ.

Tung Đại Tôn cười vui vẻ, nhìn Thượng Thiện Nương Nương nói: "Tên của tiểu huynh đệ này nghe lạ nhỉ, ta nhớ đại sư huynh Kinh Hồng Tông là tiểu huynh đệ Trường Xuyên, chắc tiểu huynh đệ này phải có điểm gì hơn người nên Thượng Thiện Nương Nương mới nhận y làm đệ tử thân truyền."

"Giờ Trường Xuyên cũng là đệ tử thân truyền của ta mà." Thượng Thiện Nương Nương ôn hòa nói, "Còn y......" Nàng nhìn Lận Khinh Chu rồi cười nói, "Là một đứa bé rất giỏi."

Lận Khinh Chu ngượng ngùng xoa ót.

"Phải rồi, giờ môn chủ Yến Tử Ổ đang ở đâu?" Thượng Thiện Nương Nương hỏi Tung Đại Tôn.

Tung Đại Tôn thở dài rồi lắc đầu nói: "Ở Nghênh Khách Các, hắn bị thương nặng lắm, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn còn hôn mê."

Thượng Thiện Nương Nương: "Đừng lo, ta sẽ chữa cho hắn."

Thượng Thiện Nương Nương đã tu luyện Thủy linh căn đến bậc Đại Thừa, giỏi nhất là chữa trị thương tích.

"Làm phiền ngài quá, nhưng ngài từ Kinh Hồng Tông đến Hành Nhạc Tông chắc cũng mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai hãy chữa cho tông chủ Yến Tử Ổ." Tung Đại Tôn đề nghị.

"Cũng được." Thượng Thiện Nương Nương lại hỏi, "À phải, Sí Diễm Tôn đến chưa?"

"Chưa." Tung Đại Tôn lắc đầu trả lời rồi bảo một nữ đệ tử có vẻ ngoài lanh lợi dẫn Thượng Thiện Nương Nương đến phòng khách, sau đó gọi một đệ tử đứng sau lưng: "Dụ Cảnh, ngươi dẫn tiểu huynh đệ này đến phòng khách nghỉ ngơi đi."

Một thanh niên vâng dạ đi ra, hắn mặc áo gấm màu vàng sáng thêu hình mây núi của đệ tử Hành Nhạc Tông, gương mặt chính trực, khí chất xuất chúng.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị nhưng khi cười lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ gần.

Hắn chắp tay nói với Lận Khinh Chu: "Ta tên Ngôn Dụ Cảnh, xin mời đi theo ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.