"Người duy nhất sống sót là môn chủ cứ khăng khăng nói chính ngươi đã giết cả nhà hắn."
Lời vừa dứt thì trong phòng yên tĩnh một lát, Ôn Cầm ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn: "Môn chủ Yến Tử Ổ thề đã tận mắt thấy ngươi giết vợ con hắn, trước đây ngươi có khúc mắc gì với môn chủ Yến Tử Ổ không?"
Mục Trọng Sơn lắc đầu: "Ta chưa bao giờ gặp hắn cả."
"Thế thì lạ thật." Ôn Cầm nghi hoặc, "Sao hắn lại hắt nước bẩn vào ngươi chứ?"
Lận Khinh Chu bực bội nói: "Có khi nào chính hắn giết người không? Sau đó vu oan giá họa cho Mục Trọng Sơn để thoát tội, dù sao Vẫn Uyên Ma Tôn cũng là cái nồi, có chuyện gì cứ đổ vào đó là được rồi."
Ôn Cầm nói: "Nếu ngươi suy đoán người khác như thế thì có lẽ ta sẽ đồng tình, nhưng môn chủ Yến Tử Ổ rất yêu vợ mình, thậm chí chuyện này còn lan truyền rộng rãi, huống hồ hắn đang làm môn chủ Yến Tử Ổ khá tốt, hà cớ gì phải tự hủy hoại mình cửa nát nhà tan chứ."
Lận Khinh Chu khoanh tay mím môi, không suy diễn theo hướng này nữa.
Mục Trọng Sơn chợt nghĩ đến gì đó, vừa gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn vừa lẩm bẩm: "Yến Tử Ổ......"
Ôn Cầm nhìn hắn: "Ngươi có suy đoán gì à?"
"Không dám nói bừa." Mục Trọng Sơn cười nhạt.
Ôn Cầm thu hồi ánh mắt rồi nói: "Sau khi việc này truyền ra, Tung Đại Tôn mời ta đến Hành Nhạc Tông, chắc là muốn bàn chuyện tiêu diệt ngươi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3730666/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.