Hai chữ "Vẫn Uyên" thốt ra từ miệng Ứng Phục Tâm khiến Nhiếp Diễm cảm thấy hơi chói tai.
Nhiếp Diễm không trả lời mà mời Ứng Phục Tâm ngồi xuống trước bàn, bảo y chờ một lát rồi đích thân đi pha trà.
Chỉ chốc lát sau chén sứ men xanh đựng đầy nước trà thanh ngọt đã được đặt trước mặt Ứng Phục Tâm, thành chén mỏng, khi cầm có thể cảm nhận được hơi ấm, rất hợp với buổi sáng lạnh lẽo này, Ứng Phục Tâm bưng chén lên nhấp một ngụm trà xanh, cảm thấy hương trà tràn ngập khoang miệng.
Y ngước nhìn Nhiếp Diễm: "Sư huynh, ta nghe nói Vẫn Uyên từng trúng thực cốt đinh, vậy chẳng phải có thể nhờ Phác Ngọc Tôn chế tạo la bàn truy tìm tung tích của hắn sao?"
Nhiếp Diễm ngồi xuống đối diện rồi nói: "Đúng vậy, thật ra ta đã nhờ Phác Ngọc Tôn chế tạo la bàn."
"Ồ?" Ứng Phục Tâm hỏi, "Vậy giờ la bàn ở đâu?"
Nhiếp Diễm thở dài: "Hỏng rồi."
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
Thế là Nhiếp Diễm kể cho Ứng Phục Tâm nghe chuyện mình từng dùng la bàn tìm ra Mục Trọng Sơn, còn hợp tác với Thượng Thiện Nương Nương, ai ngờ chẳng những không bắt được Mục Trọng Sơn mà la bàn còn bị đập vỡ.
Càng nói vẻ mặt Nhiếp Diễm càng nghiêm nghị: "E là tu vi của tên kia đã đột phá Đại Thừa lên kỳ Phi Thăng, có lẽ trên đời này không ai địch nổi hắn đâu, nhưng ngươi yên tâm, mối thù của Xuân Hoa Tông...... ta nhất định sẽ trả......" Khi nói câu này, vì cố kìm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3722409/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.