🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lận Khinh Chu theo Ngôn Dụ Cảnh băng qua hành lang quanh co, dọc đường thấy những hòn non bộ và tảng đá kỳ lạ không có dấu vết nhân tạo thì vô thức nhìn chăm chú.

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai Lận Khinh Chu.

"Xưng hô thế nào đây?"

Lận Khinh Chu quay đầu sang, trông thấy Ngôn Dụ Cảnh vốn đang dẫn đường bước chậm lại để đi ngang hàng với mình, hai mắt Ngôn Dụ Cảnh cong cong, vẻ mặt vô cùng thân thiện.

Lận Khinh Chu vội nói tên mình ra.

"Thừa hưng khinh chu vô cận viễn, tên hay thật!" Ngôn Dụ Cảnh khen ngợi.

(Vui vầy bên bạn bè, mặc thuyền trôi về đâu)

Lận Khinh Chu rối rít cảm ơn, trong lòng nghĩ thầm: Người này dẻo miệng ghê.

Ngôn Dụ Cảnh lại tò mò hỏi: "Nghe tông chủ nói ngươi là đệ tử thân truyền của Thượng Thiện Nương Nương à?"

"Đúng vậy." Lận Khinh Chu đáp.

"Giỏi! Quá! Đi!" Ngôn Dụ Cảnh trầm trồ thốt ra từng chữ một, mặt mày hớn hở.

Lận Khinh Chu ngại ngùng nói: "Nhờ may mắn thôi."

"Ta nghe nói Kinh Hồng Tông ở trên đảo đúng không? Có phải là đông ấm hè mát không? Nhưng bình thường gió biển thổi có mạnh không, thổi tóc bay tứ tung, tóc dài bất tiện lắm, nếu không buộc lên chắc sẽ bị gió thổi rối bù luôn nhỉ?" Ngôn Dụ Cảnh thao thao bất tuyệt, hỏi hết câu này đến câu khác làm hai mắt Lận Khinh Chu nổi đom đóm.

Lận Khinh Chu: Khá lắm, ngài chính là người biên soạn "Một trăm ngàn câu hỏi tại sao" đúng không?

Lận Khinh Chu: "Đúng vậy, ở trên đảo, ta mới đến Kinh Hồng Tông mấy tháng nên chưa trải qua bốn mùa, nhưng ở ven biển chắc là đông ấm hè mát, gió biển quả thực rất mạnh nhưng có thể sử dụng tường linh khí nên khỏi cần lo tóc bị rối."

"Chà! Thú vị thật." Ngôn Dụ Cảnh say sưa lắng nghe, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên chỉ một ngón tay, "Đến phòng khách rồi!"

Cuối hành lang là một tòa tứ hợp viện, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, cửa sổ sơn trắng, mặt đất sạch sẽ.

Ngôn Dụ Cảnh dẫn Lận Khinh Chu vào căn phòng phía Đông, đẩy cửa gỗ ra rồi nói: "Phòng ốc hơi đơn sơ nhưng đầy đủ mọi thứ, ngươi nhìn xem có chỗ nào không vừa ý không, đừng khách sáo mà cứ nói thẳng với ta nhé."

Lận Khinh Chu vội đáp: "Không có không có, đa tạ."

Ngôn Dụ Cảnh cười vang: "Ngươi nhìn kỹ đi rồi hãy trả lời ta!"

Lận Khinh Chu bất đắc dĩ nhìn quanh căn phòng giản dị rồi nói: "Chỗ nào cũng tốt hết!"

"Vậy thì được rồi!" Ngôn Dụ Cảnh yên tâm, làm như thân quen vỗ vai Lận Khinh Chu, "Ta đi trước nhé!"

"Ừ, tạm biệt."

Ngôn Dụ Cảnh hăng hái vẫy tay chào Lận Khinh Chu, sau đó quay người định đi.

Ngay khi hắn thả tay xuống, trong tay áo rơi ra một vật.

Vật kia rớt cạnh chân Lận Khinh Chu, phát ra âm thanh giòn tan.

"Ầy!" Trên mặt Ngôn Dụ Cảnh lộ vẻ bối rối.

Vì nó rơi dưới chân mình nên Lận Khinh Chu khom người nhặt giùm hắn, khi thấy đó là vật gì thì đột nhiên sững sờ, sau đó nắm chặt trong tay, bàng hoàng đứng thẳng lên.

"Thẻ ngọc này...... của ngươi à?" Lận Khinh Chu giơ thẻ ngọc trắng muốt lên, hai mắt mở to, vội vã hỏi hắn.

"Đúng vậy, cảm ơn nhiều nha." Ngôn Dụ Cảnh đưa tay cầm, ai ngờ Lận Khinh Chu rụt tay lại, động tác này khiến Ngôn Dụ Cảnh khẽ giật mình.

Lận Khinh Chu hỏi: "Thẻ ngọc này...... ngươi dùng để làm gì?"

"Ha ha." Ngôn Dụ Cảnh cười khan, con ngươi đảo một vòng, sau đó đếm ngón tay nói, "À, thẻ ngọc này có nhiều công dụng lắm! Có thể chặn giấy nè, đào đất nè, đập muỗi nè!"

"Hả? Chặn giấy thì thôi đi, còn đào đất và đập muỗi nữa sao?" Lận Khinh Chu mới nãy còn hết sức nghiêm túc, giờ lại nhìn Ngôn Dụ Cảnh với vẻ mặt "cái quái gì thế".

"Đúng vậy!" Ngôn Dụ Cảnh hùng hồn nói, "Ngươi nghĩ thử xem, một hôm nào đó ngươi đang đi trên đường thì bỗng nhiên có một hạt giống rơi vào tay ngươi, sau đó ngươi phải chôn nó xuống đất chứ đúng không! Đâu thể phơi khô nó được, ngươi lại không muốn làm bẩn tay, vậy phải tính sao đây?"

Lận Khinh Chu: "......" Khoan nói tại sao hạt giống từ trên trời rơi xuống, đã vậy còn rơi trúng tay người qua đường! Sao người này còn hớn hở đặt câu hỏi nữa chứ!? Thật dị quá đi!

Ngôn Dụ Cảnh thấy Lận Khinh Chu làm thinh thì tự hỏi tự trả lời: "Những lúc như vậy có thể dùng thẻ ngọc này để đào đất! Có ích lắm đúng không!"

Lận Khinh Chu: "......"

Có ích cái bép!!!

Ngôn Dụ Cảnh: "Đập muỗi càng dễ giải thích hơn, ngươi nhìn khung cửa này mà xem, nếu một con muỗi đậu ở đây......"

Nói xong hắn bất ngờ giật lấy thẻ ngọc trong tay Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu vừa lơ đễnh chút xíu trong tay đã trống rỗng.

Ngôn Dụ Cảnh cầm thẻ ngọc đập vào khung cửa: "Chúng ta chỉ việc đập muỗi thế này thôi, chà, thế là giải quyết xong tiếng vo ve bên tai rồi!"

Lận Khinh Chu: "......" Xong gì mà xong! Bộ đập muỗi bằng tay thì sẽ bị phạt hả?!

"Tóm lại là vậy đó, thôi ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta dẫn ngươi đến đây xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi, xin cáo lui." Ngôn Dụ Cảnh sợ thẻ ngọc lại bị cướp mất nên cất kỹ trong áo.

Hắn vừa quay lưng định đi thì bị Lận Khinh Chu níu lại.

"Ê ê ê!" Ngôn Dụ Cảnh vùng vẫy không có kết quả, bị Lận Khinh Chu lôi xềnh xệch vào phòng.

Lận Khinh Chu đóng cửa lớn và cửa sổ rồi lập kết giới ngăn chặn âm thanh, động tác hết sức nhanh nhẹn.

Sau đó y quay đầu lại, trông thấy Ngôn Dụ Cảnh khoanh tay che ngực rồi ngửa người ra sau, nhìn y với vẻ mặt hoảng sợ.

Ngôn Dụ Cảnh run rẩy nói: "Ta đẹp đến nỗi ngươi vừa gặp ta lần đầu tiên đã nảy sinh ác ý rồi sao?"

Lận Khinh Chu suýt bị sặc nước bọt mà chết: "Phụt khụ khụ khụ......"

Ho xong, Lận Khinh Chu hùng hổ nói: "Ta từng ngủ với người đẹp trai hơn ngươi nhiều! Cho nên ta không có hứng thú với ngươi đâu!"

Ngôn Dụ Cảnh càng hoảng sợ hơn: "Cái gì?! Ngươi phạm tội nhiều lần rồi sao!? Ngươi đừng qua đây! Ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành đâu! Ta phải bảo vệ trinh tiết của mình ở thế gian này!"

Trong lòng Lận Khinh Chu gào thét: Sao tự dưng đọc thơ diễn cảm vậy! Ngươi đừng ra vẻ chính trực thế chứ!! Dị lắm biết không!

"Ngươi cũng xuyên qua hả!?" Thấy cuộc đối thoại giữa hai người giống như ngựa hoang mất cương càng chạy càng lệch hướng, Lận Khinh Chu vội vàng hét lên câu mình muốn hỏi.

Mồm mép Ngôn Dụ Cảnh rốt cuộc cũng tạm dừng, nghe vậy thì nhìn sững Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu lấy thẻ ngọc trong túi càn khôn ra giơ lên cho hắn xem.

Ngôn Dụ Cảnh thảng thốt: "Á đù!"

Một dòng nước ấm chảy qua lồng ngực Lận Khinh Chu: Ôi! Từ ngữ quê hương thân thuộc biết bao!

Ngôn Dụ Cảnh bật dậy rồi nhào tới trước mặt Lận Khinh Chu, nắm chặt tay y lắc lắc: "Đồng hương đồng hương! Ui da má ơi, ta mừng quá đi!"

"Ta cũng vậy, ta cũng vậy." Lận Khinh Chu suýt bị hắn lắc choáng.

Vừa định nói tiếp thì Lận Khinh Chu bỗng nhiên giật mình, cảm thấy có người đang phá vỡ kết giới mình lập ra.

Đúng lúc này, mấy đốm sáng bạc không biết từ đâu bay tới lơ lửng trước mắt Lận Khinh Chu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.