Lận Khinh Chu thấy Mục Trọng Sơn lặng im thì ôn hòa cười với hắn rồi chồm tới định nâng đầu gối hắn lên để hắn đổi từ quỳ sang ngồi.
Ngay khi tay Lận Khinh Chu đụng vào đầu gối Mục Trọng Sơn, đáy mắt Mục Trọng Sơn nổi lên sát khí cuồn cuộn nhưng chỉ một khắc sau đã bị hắn đè xuống.
Lận Khinh Chu không hề hay biết suýt nữa mình đã xuống suối vàng, y ngây ngốc nhìn đầu gối Mục Trọng Sơn, bỗng nhiên vỡ lẽ tại sao Mục Trọng Sơn không đổi tư thế.
Bởi vì hắn không đổi được.
Mỗi đầu gối của hắn bị một cây đinh bạc to bằng ngón cái xuyên qua đóng xuống đất.
Đinh cắm vào xương đầu gối, xương mỏng như vậy chẳng biết có vỡ ra không nữa. Máu tươi bám trên đinh bạc đã khô từ lâu, y phục bẩn thỉu dính chặt vào miệng vết thương, nếu gỡ ra chắc sẽ đau gần chết.
Thật lâu sau Lận Khinh Chu mới tỉnh táo lại từ cực hình tàn bạo này, y ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn.
Hai người chỉ cách nhau chưa đầy hai gang tay, Lận Khinh Chu từ dưới nhìn lên, Mục Trọng Sơn cúi đầu nhìn xuống, Lận Khinh Chu thấy tóc hắn dính bết vào mặt, bờ môi tái nhợt nứt nẻ, khóe mắt tụ máu.
Lận Khinh Chu hỏi khẽ: "Nếu ta hỏi tại sao ngươi lại muốn chết chắc ngươi không trả lời ta đâu nhỉ?"
Mục Trọng Sơn nhìn y chằm chằm.
Hai người đối mặt nhau thật lâu, Mục Trọng Sơn bình thản nói: "Kể chuyện cười đi, thân thể ta đã chết lặng không thấy đau nữa rồi, có thể cười được cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/244692/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.