"Nhìn cái gì." Giọng Mục Trọng Sơn vang lên: "Còn không mau đi đi?"
"Không sao." Lận Khinh Chu thu lại ánh mắt rồi lấy hỏa ngọc từ trong ngực ra, "Ta có cái này rồi."
"Xì." Mục Trọng Sơn cười lạnh, "Có hai viên hỏa ngọc bé tí mà cũng đòi chống lại băng lạnh thấu xương ở địa lao Vô Vọng à?"
"Ủa? Ngăn không được à?" Lận Khinh Chu vội vàng đứng dậy, "Ta đi đây, bái bai." Y cũng không muốn bị đông thành cột băng đâu.
Mục Trọng Sơn: "......"
"À phải rồi." Lận Khinh Chu đi mấy bước mới nhớ ra gì đó nên xoay người đặt hỏa ngọc bên cạnh Mục Trọng Sơn, tiện tay kéo kín áo khoác đỏ trên người hắn, "Hỏa ngọc này cũng cho ngươi đấy, sẽ ấm hơn chút."
Đang nói thì khí lạnh đã tới gần, Lận Khinh Chu thở ra toàn khói trắng.
Lận Khinh Chu không dám ở lại nữa mà chạy tới vách đá phía xa.
Nào ngờ y mới sải chân bước đi thì Mục Trọng Sơn đột nhiên mở miệng: "Đứng lại."
Lận Khinh Chu dừng chân quay đầu nhìn hắn: "Sao, sao, chuyện gì?"
Y đã lạnh không chịu nổi, xương cốt tê tái, rùng mình liên hồi.
Mục Trọng Sơn nói nhanh: "Ngươi mặc áo khoác vào đi, còn hỏa ngọc thì nhét vào tay ta này."
Lận Khinh Chu xoa xoa cánh tay, run lập cập nói: "Hả? Nhưng cái này cầm lâu sẽ phỏng tay đấy."
Mục Trọng Sơn nghiêm giọng: "Mau lên."
"Ừ được." Mặc dù không hiểu lắm nhưng Lận Khinh Chu vẫn làm theo lời hắn, cầm hỏa ngọc lên nhét vào lòng bàn tay Mục Trọng Sơn.
Tuy cổ tay Mục Trọng Sơn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/244691/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.