Thấy Trì Uyên kén chọn như vậy, Khâu Minh không thể không nhắc nhở một câu: “Anh định dùng danh nghĩa gì tặng cho Lâm Dữu nhiều quần áo đắt tiền như vậy?”
Ngón tay thon dài dừng một chút, Trì Uyên bỗng dưng ngước mắt lên: “Tặng quà còn cần lý do gì nữa.”
“Anh không nghĩ là Lâm Dữu sẽ từ chối sao?” Khâu Minh nhìn anh đầy kỳ quái: “Bây giờ hai người không có bất cứ quan hệ gì.”
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vài giây sau, Trì Uyên mới lạnh lùng nói: “Không cần cậu nhắc nhở tôi về mối quan hệ với cô ấy.”
“Em đây là suy nghĩ cho anh đó anh Trì, anh ngẫm lại xem, nếu đến lúc đó bị từ chối thì xấu hổ đến mức nào chứ, vẫn là tính cách khác đi.” Khâu Minh lạnh giọng cười nói.
Trì Uyên nhìn những chiếc váy trên máy tính, lại tưởng tượng Lâm Dữu thay người mẫu mặc, Lâm Dữu mặc những chiếc váy này nhất định sẽ rất đẹp.
“Nhưng mấy ngày trước cô ấy mặc quần áo…” Trì Uyên nhíu mày: “Ông chủ công ty Lâm Dữu là ai?”
Khâu Minh báo tên, sau đó nghi hoặc hỏi: “Anh Trì, anh định làm gì vậy?”
“Loại công ty này mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Trì Uyên trầm tư.
“...” Khóe miệng Khâu Minh giật giật, “Anh Trì, chuyện này anh đã hỏi Chu tổng chưa.”
“Chuyện gì muốn hỏi tôi?” Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, Chu Tự Bắc đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo một ý cười nhợt nhạt.
Trì Uyên khép máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-rung-dong/3477306/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.