Khoảnh khắc Lâm Dữu ngửa đầu đến gần là khoảnh khắc căng thẳng đầu tiên trong đời Trì Uyên, ánh mắt của anh chuyển từ lông mày Lâm Dữu đến chóp mũi, rồi đến môi, sau đó không dừng lại được.
Nếu không phải Lâm Dữu thúc giục, có lẽ Trì Uyên vẫn còn đang thất thần.
“Anh giúp em tháo nó ra đi, để như vậy không thoải mái.” Lâm Dữu nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Trì Uyên cúi đầu ừ một tiếng, sau đó cẩn thận giúp Lâm Dữu tháo lens, vừa tháo lens xanh xuống, con ngươi đen trắng rõ ràng lập tức lộ ra.
“Vẫn là màu mắt ban đầu thích hợp với em hơn.” Anh thích màu sắc đó.
Ánh mắt Lâm Dữu trong suốt có hồn, khi nhìn chằm chằm vào người ta luôn lấp lánh, khiến người ta có thể vì cô mà đáp ứng bất cứ chuyện gì.
“Vì hiệu quả sân khấu mà.” Bình thường khi lên sân khấu, cô rất ít khi đeo lens.
Lâm Dữu dùng sức chớp chớp mắt, khóe mắt lập tức có nước mắt chảy ra, Trì Uyên không kìm lòng được, vươn tay lau sạch giúp cô.
Động tác này làm cho hai người đồng thời sửng sốt, Lâm Dữu giống như một con thỏ kinh hãi lui về phía sau, ngón tay Trì Uyên hơi lạnh, nhưng loại xúc cảm này lại làm cho tim cô đập nhanh như trống đánh.
Ánh mắt Trì Uyên khẽ động, vội vàng đưa đôi lens màu lam trong tay qua: “Lần sau đeo lens đừng dụi mắt nữa.”
Lâm Dữu lấy đôi lens từ lòng bàn tay anh, không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-rung-dong/3477305/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.