Chương 142: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (15)
Nhìn nhau một lúc, một nụ hôn rơi xuống.
001 đem trân bảo quan trọng nhất của mình ôm vào trong ngực, kìm nén dục vọng hung ác muốn gặm cắn, tận lực săn sóc mà chiếu cố cảm thụ của hắn, cho đến khi Nguy Dã cười khẽ khoan dung nói: "Sắp phải tách ra, giờ anh muốn làm gì đều được."
Lời còn chưa dứt, môi răng đã bị thô bạo mà cạy ra, trình độ tham lam và nhiệt liệt ngoài dự đoán của Nguy Dã, hắn phảng phất nghe thấy thanh âm kịch liệt truyền tới từ trong đầu, bừng tỉnh mà nghĩ, hệ thống hẳn là nghẹn rất lâu.
Nguy Dã gắt gao ôm cổ 001, nề hà thể lực không đủ, đùi treo trên eo y, dù mông được ôm lên, hai cái đùi cũng không tự chủ được trượt xuống dưới.
Những sợi dây leo xòe ra tạo thành võng để đỡ lấy cơ thể hắn. 001 hôn càng sâu, làm Nguy Dã nhịn không được có ảo giác phải bị ăn tươi nuốt sống.
Vành tai tóc mai cọ sát vào nhau, sự tiếp xúc thân thể làm người ta muốn quên hết tất cả, nhưng một lát sau, 001 không thể không ngẩng đầu, ảo não nói: "Anh phải đi rồi."
Nguy Dã "Ùm" một tiếng, vừa muốn nói hẹn gặp lại, cánh môi lại bị người đàn ông mút hôn, lộ vẻ lưu luyến.
Nguy Dã: "Được rồi, anh đi đi. Về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian."
"Anh cần phải đi rồi." 001 hít sâu một hơi, đứng thẳng người.
"Hẹn gặp lại, em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3713117/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.