Chương 143: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (16)
Mặc dù lời nói rất nghiêm túc nhưng mặt Elvis càng đỏ hơn, không gian nhỏ hẹp này làm y nóng đến đổ mồ hôi: "Không, không sao."
Dù nói "Không sao", mà không phải "Không có". Elvis mơ hồ cảm thấy sự khác biệt đồngtrong đó, không dám nghĩ sâu thêm.
Mu bàn tay bỗng nhiên chợt lạnh, Nguy Dã chạm vào tay y, hắn nói: "Anh đừng buồn."
Giọng nói lạnh lùng thường ngày lần đầu tiên lại dịu dàng như vậy, cơ thể Elvis choáng váng, y vội vàng lắc đầu:"Tôi không buồn, thật sự không sao......"
"Không sao thật à?" Nguy Dã lo lắng mà nhìn y: "Giáo hoàng đối xử với anh như thế, thật sự là quá đáng."
Elvis: "......"
Y sững sờ trong vì bản thân hiểu lầm, cũng vì chính mình cư nhiên quên mất chuyện này.
Nguy Dã nhẹ nhàng cầm tay y: "Nếu anh muốn khóc, tôi sẽ không cười anh."
Từ khi Elvis có ký ức, liền tiếp nhận sự dạy dỗ từ Giáo Hoàng, Giáo Hoàng từ trước đến nay luôn quan tâm y, có thể là người thân duy nhất của y.
Sự thật bất ngờ được phơi bày, không phải không đau lòng, nhưng Elvis đột nhiên tỉnh táo trở lại sau tình tiết nhỏ vừa rồi, y nhận ra mình không còn quan tâm nhiều đến chuyện đó, càng không cần phải rơi lệ.
Elvis rũ mắt, bình tỉnh nghĩ thông suốt. Nguy Dã đứng bên cạnh suy tư một lát, mắt bỗng nhiên sáng ngời: "Tôi có cách."
"Cách gì?"
"Quyển sách kia có viết, nếu muốn chuyển dời linh hồn thành công chịu thể cần thiết là phải là cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/4271932/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.