Chương 141: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (14)
Không đợi nhận được câu trả lời, ánh sáng loá mắt phát ra từ tay Elvis, nhắm vào Azman lạnh lùng nói: "Đứng dậy."
"Quang hệ." Azman mặt không đổi sắc liếc nhìn một cái: "Thần Quan của Giáo Đình?"
"Không đúng, xem thực lực......" Y lại rũ mắt nhìn về phía Nguy Dã, ý vị không rõ nói: "Cậu ta chính là Thánh Tử Quang Minh trong miệng em?"
Nguy Dã "Ùm" một tiếng, dùng chút lực đẩy y ra đứng lên.
Hắn không để ý đến hai kẻ đang nhìn hắn, đi đến nơi Eugene được đặt trên mặt đất cách đó không xa.
Elvis trầm giọng nói: "Anh vừa rồi làm gì em ấy?"
Người thứ hai nói lời này. Azman cười nhạt, ánh mắt đi theo bóng dáng Nguy Dã: "Tôi đang bày tỏ lòng biết ơn với em ấy, thì sao nào?"
"Cảm ơn mà phải......" Elvis rõ ràng nhìn thấy y đè trên người Nguy Dã, nhưng lời chất vấn còn chưa nói xong, liền thấy Nguy Dã ở bên kia vì không đủ sức nâng Eugene dậy mà té ngã, ngã xuống trên người Bán Thú Nhân.
Hai người đồng thời tới giúp đỡ.
Nguy Dã làm bộ như bản thân chưa từng té ngã, vỗ vỗ quần áo đứng dậy. Hắn lấy ra pháp trượng làm thuật trôi nổi, câu lấy góc áo Eugene, chọn phương hướng rồi bắt đầu đi về phía trước.
Elvis vừa rồi đã đi dò đường, cảm giác được ám nguyên tố càng ngày càng dày đặc. Ở trong vực sâu không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Nguy Dã đang đi phía trước chợt dừng lại.
Xúc cảm dưới chân hơi lạ, đá vụn lởm chởm.
Eugene đang lơ lửng giữa không trung lại lần nữa bị Nguy Dã đẩy đến bên người Elvis, hắn nói: "Phiền anh mang theo anh ta tránh xa một chút."
Elvis không đáp lại yêu cầu của hắn, lại ở lúc hắn xoay người rời đi, giữ lấy cổ tay hắn.
Nguy Dã quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Elvis rũ xuống mắt, thấp giọng: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nguy Dã: "Chuyện gì?"
Ngón tay đặt trên cổ tay y hơi siết chặt, Elvis kiềm chế sự khó chịu kì lạ trong lòng: "Tên Ám Tinh Linh kia...... Vừa rồi làm gì với em?"
Nguy Dã thản nhiên trả lời: "Tôi giúp anh ta thoát khỏi ảo cảnh, anh ta nói muốn cảm ơn tôi."
"...... Vậy thì tốt." Elvis cố gắng làm bản thân không nghĩ tới hình ảnh không bình thường vừa nãy, ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười: "Nếu anh ta làm gì em, thì em phải nói cho tôi."
Quanh thân hắn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, Thánh Tử tao nhã đứng trong bóng tối, giống như vật phát sáng trời sinh, Nguy Dã cảm thấy bản thân sắp bị chói mù mắt.
Nhưng việc kế tiếp không tiện làm trước mặt Elvis, Elvis đồng ý yêu cầu mang lên Eugene đi xa.
Hỗn Độn Thâm Uyên tràn đầy nguyên tố ám hệ. Pháp Sư Vong Linh ở chỗ này thi triển ma pháp thì được lợi không ít.
Nơi xa, vô số đá vụn từ trên mặt đất dâng lên, giống như một trận mưa đá treo ngược. Giây tiếp theo, bóng tối trước mắt càng sâu thẳm, tựa như hoàn toàn rơi vào vực sâu duỗi tay không thấy năm ngón.
Elvis ngẩng đầu lên dưới áp lực ngày ngày càng nặng nề, bóng tối che khuất tầm nhìn của y, y nhíu mày, nhạy bén nhận ra lực lượng mạnh mẽ nào đó đang trỗi dậy.
Simon cùng tên Ám Tinh Linh kia...... Đến tột cùng muốn làm gì?
Thu hoạch được đúng là ma hạch mà Quỷ Diệt Chi Cung còn thiếu.
Mặt trên có khắc phù văn thâm ảo vượt ngoài năng lực lý giải của Nguy Dã, cho dù tàn khuyết nhưng vẫn chứa đựng ma lực hắc ám vô biên. Nó là thứ sản sinh ra ma lực, khiến Hỗn Độn Thâm Uyên mỗi trăm năm bùng nổ ám nguyên tố, cũng là nó làm mọi người rơi vào ảo cảnh.
Người có tâm cảnh như Elvis rất hiếm có, đa số người đi vào Hỗn Độn Thâm Uyên chỉ có đường chết.
Bởi vì thế, dù lòng Giáo Hoàng nóng như lửa đốt cũng không dám xuống dưới tìm Elvis.
Nhưng khi họ chuẩn bị rời đi từ nơi hẻo lánh không người, thế mà đụng phải đám người Giáo Hoàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Giáo Hoàng thay đổi cực lớn, chẳng hề có dáng vẻ nhân từ, thoạt nhìn như một ông già âm u.
Nguy Dã đang chào tạm biệt Elvis, nhờ y giúp mình lấy ma dược trị liệu linh hồn, hắn nhìn về phía Elvis, cũng nhìn thấy Giáo Hoàng.
"Em yên tâm, sau khi tôi trở lại Thần Điện sẽ nhanh chóng liên hệ em......" Elvis như có cảm giác mà quay đầu lại, bỗng nhiên đứng lên: "Giáo hoàng điện hạ!"
Nguyên tố triều kết thúc vì ma hạch đã bị Nguy Dã lấy đi, ám nguyên tố trong không khí loãng dần, mà Nguy Dã vừa mới tiếp xúc với ma hạch nên quanh thân có khí đen lượn lờ, bên cạnh lại là Ám Tinh Linh Vương.
Kỵ sĩ trưởng tay cầm chuôi kiếm đứng phía sau Giáo Hoàng, kinh giận thất thanh: "Thánh Tử đại nhân, sao ngài lại ở cùng những kẻ phản nghịch tà ác kia!"
Giáo Hoàng nhìn về phía Elvis, lại nhìn người đồng hành bên cạnh y, giọng nói lạnh băng: "Elvis, con làm ta thất vọng."
Giáo Hoàng luôn ký thác kỳ vọng cao đối với y, tận lực bồi dưỡng, Elvis tuy rằng không hối hận khi ở cùng Nguy Dã, nhưng lại không khỏi thấy áy náy. Đúng lúc này, y nghe thấy Azman kinh ngạc nghi vấn: "Con đường này hẻo lánh gian nguy, sao ông ta lại như đang chờ sẵn ở đây?"
"Chẳng lẽ trên người cậu ta có ấn ký theo dõi?"
Elvis ngây người.
Trong lòng Nguy Dã nói thầm có cơ hội bắt cóc bé ngoan này đi rồi, bắt lấy ống tay áo Elvis: "Cùng chúng đi cùng nhau......"
Giáo Hoàng miễn cưỡng dịu giọng: "Elvis, lại đây. Chỉ cần con trở về, ta có thể tha thứ cho con nhất thời mê muội."
Ông tựa hồ đang tiếc hận vì người trẻ tuổi đi nhầm đường, nhưng phản ứng quá mức bao dung đặt trong tình cảnh này có vẻ hơi lạ.
Phía trên vực thẳm, một con Cốt Long khổng lồ bay lên trời, trả lời ông là giọng nói của Pháp Sư Vong Linh: "Anh ấy không theo ông về đâu!"
Đã quyết tâm bắt cóc Thánh Tử, Nguy Dã triệu hồi ra Cốt Long chở người chạy.
Uy thế của Cốt Long mạnh mẽ như núi, nhanh như gió. Trong nháy mắt đã bay được trăm mét, góc áo đen của Nguy Dã uyển chuyển nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Chạy được ngàn dặm, tiếng gió phần phật, ở phía sau bắn ra những vệt sáng.
Ánh sáng che trời lấp đất, như mặt trời rơi xuống, thiêu cháy tất cả. Nguy Dã cởi Cốt Long bay lên tránh né, trong lúc nhất thời trốn tránh không kịp, quanh thân Cốt Long xuất hiện thuật phòng hộ.
Kết giới màu đen, lưu chuyển nồng đậm ma lực, không nghĩ tới chỉ có thể ngăn cản một lát, ánh sáng đã nhanh chóng thiêu cháy phòng hộ, Nguy Dã cả kinh, chỉ kịp một tay ôm chặt cánh tay Eugene không chịu buông tay.
Quanh thân nháy mắt bị dây đằng bao vây, thanh âm cháy bỏng làm người ê răng, Azman nâng cánh tay che chở hắn sau lưng, bảo vệ hắn, cũng không thể không bảo vệ Eugene.
"Em vì anh ta mà không muốn sống nữa?!" Azman tức giận, hung hăng liếc nhìn Bán Thú Nhân đang hôn mê.
Nguy Dã há miệng thở dốc, Elvis bỗng nhiên đứng lên.
Chẳng ai biết tuổi tác của Giáo Hoàng, nhưng ông đã ngồi trên vị trí Giáo Hoàng 300 năm, trăm năm trước liền có thực lực Thánh Ma Đạo Sư. Elvis rút ra pháp trượng, thấp giọng nói với Nguy Dã: "Mọi người đi đi, không cần quan tâm tới tôi."
Bóng người áo trắng biến mất trên Cốt Long: Elvis!" Phía sau truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Giáo Hoàng.
Nguy Dã quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một ánh sáng trắng chói mắt, hắn cắn môi, tăng tốc rời đi.
*
"Elvis sẽ không có việc gì chứ?" Sau khi tránh thoát, Nguy Dã bình phục hô hấp, ở trong lòng hỏi 001.
"Không có." 001 nói cho hắn tình cảnh mà mình giám sát được: "Giáo Hoàng chỉ đánh ngất rồi đem anh ta mang về. Bất quá......"
Nguy Dã vội hỏi: "Bất quá cái gì?"
001: "Ông ta nhân lúc kỵ sĩ trưởng không chú ý, giết gã, hủy thi diệt tích."
Giáo Hoàng giết kỵ sĩ trưởng? Nguy Dã nhớ lại vị Kỵ Sĩ Trưởng trung thành đi theo phía sau ông ta.
Vì sao lại muốn giết người kia, chẳng lẽ do...... Gã thấy Elvis phản bội?
Giáo lí quang minh yêu cầu tín đồ thiện lương, thành thật, khoan dung, công chính...... Tựa hồ phải gom đủ tất cả phẩm đức tốt đẹp trên thế gian, mà Giáo Hoàng vốn nên là người tuân thủ quy tắc nhất.
Tất nhiên, Nguy Dã chưa bao giờ cảm thấy sẽ có người có được phẩm đức hoàn mỹ, mà Giáo Hoàng đưa ra mệnh lệnh tàn sát Hắc Ám Ma Pháp Sư, cũng tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay.
Dù vậy, Giáo Hoàng sao lại che lấp hành vi phạm tội của Elvis, còn làm tuyệt đối như vậy, Elvis có lợi gì đối với ông ta?
Khi Nguy Dã nhíu mày trầm tư, Azman đã dẫn hắn đến lãnh địa tộc Người Lùn.
Tộc Người Lùn sinh hoạt dưới lòng đất, am hiểu kiến trúc, máy móc, rèn vũ khí, là thợ thủ công ưu tú trời sinh. Azman dẫn hắn tới nơi này, là muốn nhờ tộc trưởng Người Lùn hỗ trợ sửa Quỷ Diệt Chi Cung.
Tộc Người Lùn cố chấp, ngạo mạn, tự xưng là bất phàm, tộc trưởng Người Lùn lại tự mình ra nghênh đón Azman, thái độ nhiệt tình, thậm chí biểu hiện đến có chút sùng kính Azman.
"Azman thân mến, lần đầu tiên thấy ngài mang bạn tới. Để tôi xem xem, là một Pháp Sư Vong Linh hiếm thấy?" Tộc trưởng Người Lùn kinh hỉ nói: "Hắc Ám thần tại thượng, xem ra ngày chúng ta thành công đã sắp đến!"
Azman cong môi, tay đặt trên vai Nguy Dã: "Đúng, em ấy rất quan trọng đối với tôi."
Trên vai có chút nặng, Nguy Dã hoài nghi y đem một nửa trọng lượng cơ thể đè lên người mình. Đang muốn đẩy ra, tộc trưởng Người Lùn có chút kinh ngạc nói: "Ám Tinh Linh Vương, sao sắc mặt ngài lại khó coi như vậy? Ngoài cuộc chiến đẫm máu mà ngài lãnh đạo kháng chiến mấy chục năm trước, tôi chưa từng thấy ngài thảm hại như vậy......"
Nguy Dã sửng sốt, xoay người lại, Azman bỗng nhiên ngã vào người hắn.
Hơi kém bị đè ngã trên mặt đất, còn may có Người Lùn hỗ trợ, Nguy Dã nâng lên bàn tay thấm ướt, nhìn thấy vết máu đỏ tươi.
-- Azman bị thương?
"Anh bị thương sao lại không nói cho tôi?" Nguy Dã thấp giọng hỏi.
Lưng Azman bị ánh sáng làm bỏng nghiêm trọng, nửa ngày sau mới tỉnh lại, tộc Người Lùn tỉ mỉ vì khách quý chế tạo phòng ở tráng lệ huy hoàng, y nằm sấp trên giường, nhìn Nguy Dã cười: "Mở mắt ra liền thấy em chăm sóc tôi, cảm giác thật không tệ."
"Là Người Lùn giúp anh chữa thương bôi thuốc, tôi chỉ ngồi ở đây mà thôi." Nguy Dã thành thật không đoạt công lao của Người Lùn, hắn lại hỏi một lần: "Anh bị thương sao lại không nói cho tôi?"
"Tôi nghĩ...... Có lẽ em có thể tự mình phát hiện." Azman thở dài, ánh mắt rõ ràng mất mát: "Không nghĩ tới trong mắt em thật sự vẫn luôn không có tôi."
Nguy Dã: "......" Không phải, anh rõ ràng không phải loại hình thâm tình nhẫn nhục phụ trọng nha.
Nhớ tới đối phương bị thương là vì bảo vệ hắn, còn bảo vệ Eugene, Nguy Dã áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Azman híp mắt, bỗng nhiên cười, y dù bị thương vẫn ung dung nói: "Còn gì nữa?"
"Còn có...... Cảm ơn anh." Nguy Dã mím môi, chần chờ cúi đầu thò lại gần.
Như chuồn chuồn lướt nước, dừng ở bên môi.
Dựa theo lễ tiết cảm ơn đối phương xong, Nguy Dã muốn ngẩng đầu, mái tóc đang rũ xuống bị giữ lấy
Từ ngày say rượu đó Azman giúp hắn chải đầu, Nguy Dã vẫn luôn buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc bị đối phương giữ chặt không buông, đôi mắt Azman chăm chú nhìn môi hắn, giọng khàn khàn: "Pháp sư nhỏ của tôi, không biểu đạt đủ lòng biết ơn nha."
Nguy Dã: "......" Anh đủ rồi đó.
001 hừ lạnh một tiếng, "Không nên cho anh ta sắc mặt tốt."
Da đầu hơi tê dại, Azman cẩn thận mềm nhẹ, lại kỹ xảo mười phần vuốt ve tóc hắn, đem hắn kéo đến trước mặt.
Hô hấp dần đan xen, ngón tay mảnh khảnh dần hướng lên trên, dâng lên cảm giác hưng phấn, đôi mắt trong veo của Nguy Dã chớp chớp.
Ngay lúc hắn đang tự hỏi có nên cho đối phương một chút ngon ngọt, biểu cảm bỗng nhiên cứng đờ.
Vận mệnh chú định, dao động không biết từ chỗ nào truyền đến, vô hình vô chất, lại làm linh hồn của hắn cảm thấy chấn động, Nguy Dã ngạc nhiên hỏi: "Anh cảm giác được sao?"
"Cảm giác được cái gì?" Azman hơi giật mình, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên hoảng loạn.
Nguy Dã bỗng thấy bất an, hắn đứng thẳng người, không để ý đến đuôi tóc đau nhức, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, cảm giác này đến từ nhận thức của hắn đối với toàn bộ thế giới nhỏ này.
"Khó trách ở thế giới này anh không phát hiện thợ săn." Giọng nói trầm thấp từ trên giường truyền đến.
Người đàn ông đứng dậy, ánh mắt bắn về không gian phía xa: "Chủ Thần tới."
Hiện tại 001 đang chiếm cứ cơ thể Azman, Chủ Thần trong miệng y hiển nhiên không phải Thần tộc của tiểu thế giới này. Nguy Dã kinh nghi nói: "Chủ Thần? Nó ở đâu?"
"Nó dấn thân vào thành Quang Minh Thần." ánh mắt 001 bình tĩnh sâu xa nhìn về phía hắn: "Vừa rồi, nó tập kích Christopher Hắc Ám Thần đang ngủ say của thế giới này."
Christopher là tên của Hắc Ám Thần nguyên bản của thế giới này, Nguy Dã đã sớm nhớ rõ, đồng thời, y cũng là mảnh nhỏ cuối cùng của 001, cũng là mảnh lớn nhất.
May thay, linh hồn của Thần trong thế giới này là bất tử, chỉ cần Thần Cách vẫn còn , một ngày nào đó linh hồn sẽ trở lại vị trí ban đầu, nhưng lần này có thể phải mất hàng chục triệu năm.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Nguy Dã cảm thấy mình có thể đã bị Chủ Thần giết chết trong khoảng thời gian này.
"Anh sẽ làm gì đó."
"Anh làm gì?"
"Anh sẽ dấn thân vào trên người Hắc Ám Thần, trực tiếp hấp thu mảnh nhỏ này." 001 lời ít ý nhiều, lực lượng của y hiện giờ đủ để chiếm cứ Thần Vị Hắc Ám Thần, trở thành Thần của một thế giới nhỏ. Nhưng không biết vì sao y lại có chút do dự: "Thời điểm anh sống lại, có khả năng sẽ xảy ra một ít biến hóa, mặc kệ anh làm gì...... Khụ, em cũng đừng tức giận......"
"Tức giận cái gì?" Nguy Dã nghiêng đầu, hắn nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, chỉ trong phút chốc nhảy lên trên người người đàn ông.
"Trước khi anh đi......" Hai chân kẹp lấy eo y, dùng tư thế treo trên người y, 001 lập tức dùng cánh tay nâng lấy hắn. ký chủ của hắn ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói: "Hôn hôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]