Chương 140: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (13)
Nguy Dã nhẹ nhàng "À" một tiếng: "Anh không cần xin lỗi đâu."
"Cho tới bây giờ anh chưa từng thương tổn tôi, còn cứu tôi một mạng." Hắn mỉm cười dịu dàng nói: "Tôi đều nhớ rõ."
Pháp Sư Vong Linh rất ít cười, nụ cười này giống như hoà tan băng tuyết, làm trái tim đều phải ấm áp theo, Elvis lại không khỏi chua xót.
Thật ra ơn cứu mạng này đã được đền đáp khi hắn giúp y trốn thoát, y vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Cho dù từng bị người tổn thương, nhưng chỉ cần có người cho hắn một chút ấm áp, hắn vẫn sẽ tràn lòng đầy chân thành mà báo đáp.
Elvis nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài như thác nước của hắn, thấp giọng nói: "Em đừng nhớ mãi việc đó, đó đều là việc tôi nên làm. Tôi...... Tôi về sau sẽ càng tốt với em."
Hừm, vừa chất phác lại đơn thuần, không mượn cớ che đậy điều gì, nghe càng thấy ngọt.
Nguy Dã nghiêng đầu, biểu lộ vẻ nghi hoặc: "Sao anh lại muốn đối xử tốt với tôi?"
Elvis nhất thời bị hỏi nghẹn họng, y muốn nói phải vì Hắc Ám Ma Pháp Sư sửa lại án sai, nhưng cho tới nay y chưa làm được gì, nói ra chỉ như là đang nói mạnh miệng.
Thánh Tử thanh tu nhiều năm có chút vụng về hỏi: "Em có muốn thứ gì không? Tôi tặng cho em."
Nguy Dã chẳng hề khách sáo, ánh mắt hắn sáng lên, lập tức đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn long cốt!"
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3711270/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.