Chương trước
Chương sau
"Anh là ai, anh muốn làm gì?" Cơ thể Nord căng thẳng, lạnh lùng nói: "Đừng mơ tưởng dùng tôi để uy hiếp Vương!"

Eugene siết chặt dao găm trong tay: "Câm miệng."

Azman đảo qua vết máu trên cổ Nord, ánh mắt trấn định nhìn về phía người áo đen đột nhiên xuất hiện: "Bán thú nhân?"

Eugene cũng không nhiều lời với y, lạnh lùng lặp lại: "Thả cậu ấy ra."

"Tại sao?" Azman nhướng mày nói: "Anh là gì của cậu ấy?"

"Không cần anh bận tâm." Sắc mặt Eugene lạnh lùng: "Anh chỉ cần biết, nếu anh không thả người trong tay, thì chỉ có thể nhìn đồng bạn của anh chết ở trước mặt anh."

Eugene không chắc đối phương sẽ vì thuộc hạ mà thỏa hiệp hay không, nhưng không thể phá vỡ phòng ngự quanh thân đối phương, nên chỉ có thể bắt cóc Nord.

Tuy nhiên Ám Tinh Linh Vương cũng không bị uy hiếp, y vẫn cứ ôm Nguy Dã vào trong ngực.

"Simon!" Eugene giương giọng kêu, lại không nhận được đáp lại, đầu Nguy Dã tựa trên ngực Azman ngực, tóc rũ xuống che khuất sườn mặt.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, không khỏi liên tưởng đến rất nhiều việc dơ bẩn bất kham, sắc mặt Eugene âm trầm đến cực điểm, vì khả năng Nguy Dã bị thương tổn mà trong lòng thống hận.

Ánh mắt y gắt gao nhìn Nguy Dã tựa hồ đang hôn mê, chất vấn: "Anh đã làm gì cậu ấy?"

Ám Tinh Linh Vương nhạy bén nhìn ra đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, y không nhanh không chậm nói: "Anh cho rằng tôi làm gì cậu ta?"

Eugene cắn chặt hàm, hận không thể lập tức giết con tin, nhưng y biết ai càng để ý thì sẽ mất cơ hội.

Không khí ngột ngạt, tràn ngập sát khí giằng co chạm vào là nổ ngay, người bị tranh đoạt lại ở trạng thái không còn ý thức.

Đánh vỡ bầu không khí này là tiếng quạ đen, Martin vẫy cánh, bỗng nhiên lao ra từ lùm cây, dũng cảm mổ đầu Azman.

Nhưng nó vừa tới gần, đã bị dây đằng trói chặt chân, rớt vô số lông chim.

"Quác! Quác!" Thanh âm quen thuộc rốt cuộc đánh thức Nguy Dã, cái đầu trước ngực hơi cọ quậy, Azman cúi đầu nhìn hắn, nhẹ giọng: "Đây là ma sủng của cậu sao?"

Nguy Dã mơ màng gật đầu, cọ mặt trên vai Azman, trên mặt hắn cũng hiện vết đỏ nhợt nhạt: "Martin?"

Bị treo ngược Martin lớn tiếng cáo trạng: "Quác!"

Chủ nhân yêu dấu của nó cuối cùng cũng mở mắt ra.

Tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, Nguy Dã gãi gãi gương mặt, nhìn cảnh tượng trước mắt: "Hở?"

Đầy mặt viết "xảy ra chuyện gì".

Azman khẽ cười một tiếng: "Tỉnh?"

Nguy Dã còn có chút mơ hồ, nhưng đủ để át xung đột ác liệt.

Nord được thả ra, quỳ một gối nhận tội với Azman: "Vương, là thuộc hạ vô năng."

"Bản lĩnh ẩn nấp của anh ta rất mạnh, tôi cũng không phát hiện." Ánh mắt Azman liếc Eugene, nhàn nhạt nói: "Anh đi trước xử lý vết thương đi."

"Vâng." Nord che cổ rời đi.

Nguy Dã bị một người một chim đã lâu không gặp vây quanh.

Martin ủy khuất kêu oa oa, tiếng nói trầm thấp của Eugene chui vào trong tai hắn: "Tôi vẫn luôn tìm cậu. May mắn không......"

"Xảy ra chuyện" ba chữ nuốt xuống cổ họng. Trời biết lúc y bị Nguy Dã đẩy ra, trơ mắt nhìn hắn bị vùi vào địa đạo có bao nhiêu hoảng sợ.

Lúc ấy Tinh Linh Chi Sâm hỗn loạn, sau khi hai người tách ra, Eugene mất tung tích của hắn, may mắn có Martin bên cạnh, ma sủng có thể cảm ứng vị trí của chủ nhân.

Chỉ là có một đoạn thời gian ngay cả Martin đều mất cảm ứng, cho đến khi Nguy Dã lại lần nữa hiện thân, bọn họ mới đuổi tới nơi này.

"Tên Ám Tinh Linh đem cậu giấu ở đâu?" Sắc mặt Eugene rất khó coi.

"Lãnh địa Ám Tinh Linh tương đối kín đáo." Tuy rằng Nguy Dã không rõ sao y lại tức giận, lại rất cảm động: "Cảm ơn anh tới tìm tôi."

"Không cần cậu cảm ơn." Hắn khách sáo như vậy, Eugene ngược lại không thoải mái.

Y đang muốn tiếp tục truy vấn Nguy Dã có bị tên Ám Tinh Linh kia ức hiếp hay không, Azman ở cách đó không xa mở miệng dò hỏi: "Simon, cậu hẳn là mệt rồi đi?"

"Đêm nay liền ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chúng ta ngày mai lại lên đường."

Nguy Dã vòng qua thân hình Eugene đang chặn tầm mắt của mình, nói được với Azman.

Đêm khuya tĩnh lặng, cây cối đem bốn người chia thành hai bên.

Eugene dọn dẹp chỗ ngủ, bất đắc dĩ biến về hình dạng báo đen --

Chỉ như vậy Nguy Dã mới nguyện ý ngủ cùng y.

Hơi ấm từ người bên cạnh cho người ta cảm giác an toàn, đi đường cả ngày, pháp sư thiếu vận động rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn là bị nóng tới tỉnh.

Nửa người đều bị đè, báo đen đang dùng bộ lông cọ sát thân thể hắn.

Nguy Dã: "......"

Tỉnh táo một chút được không, anh đâu phải là mèo con!

Cái đuôi dài quấn lấy cẳng chân mảnh khảnh, Eugene sung sướng nói: "Chào buổi sáng."

Nguy Dã: "...... Chào buổi sáng."

Tối hôm qua hắn ngủ rất sâu, Eugene nhân lúc hắn ngủ mà cọ trong chốc lát.

Đúng là gánh nặng ngọt ngào. Nguy Dã vốn muốn lãnh đạm một chút, nhưng tay lại không nghe lời, sờ lỗ tai của mèo lớn.

Vẫn thoải mái như lúc trước, kha kha.

Trong cổ họng báo đen vang lên tiếng ục ục nhỏ, lỗ tai run run, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giọng nói trầm thấp không vui: "Tai của tên Tinh Linh kia có đẹp bằng tôi không? Hôm qua cậu còn nhìn anh ta vài lần."

"Đẹp nhưng...... Mỗi người đều có điểm khác." Nguy Dã thành thật trả lời: "Tuy nhiên không sờ đã tay bằng của anh."

"Cậu còn sờ tai của anh ta?" Eugene thay đổi sắc mặt.

Trước mắt tối sầm lại, bóng của báo đen tuấn mỹ phủ xuống, đem hắn đè ở dưới người.

Pháp Sư nhu nhược hơi nhíu mày, làn da trắng nõn của hắn bị con thú đen vuốt ve đến đỏ ửng: "Anh làm gì?"

"Cậu quá khuyết cảnh giác với người khác." Eugene cúi đầu nhìn hắn, giọng nói nặng nề.

Từ lúc quen biết tới nay Nguy Dã chính là như vậy, Eugene từng rất thích điều đó, lúc này lại hận hắn không thể chỉ tín nhiệm một mình y: "Cậu còn ở trước mặt tên Tinh Linh kia uống say, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới......"

Nguy Dã hoang mang nói: "Thì sao?"

"Anh ta đang bắt nạt cậu!" Trong nháy mắt trong đầu không biết hiện lên bao nhiêu từ ngữ quá mức, sau khi kiềm chế lại, Eugene mới chỉ nói ra hai chữ "bắt nạt".

Nguy Dã ngây thơ nói: "Cảm ơn anh lo lắng cho tôi, nhưng anh ta không có bắt nạt tôi...... Ô!"

Đuôi báo không ức chế được mà quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, hơi siết chặt. Quần áo đơn bạc tán loạn, cái đuôi dán sát da thịt làm hắn ngứa ngáy, eo không tự chủ được mà mềm xuống. Nguy Dã hơi mở to đôi mắt, giơ tay đẩy y: "Anh đừng như vậy, tôi không thoải mái......"

"Sao thế?" Eugene cho rằng hình thú của mình quá nặng nên đè đau hắn, vội biến trở về hình người.

Nguy Dã nhẹ nhàng hổn hển thở dốc, không bị cái đuôi kia quấy rầy mới cảm thấy bình tĩnh lại.

"Về sau anh không được dùng cái đuôi chạm vào tôi."

Eugene giật mình, đôi mắt đột nhiên tối đi.

Đôi mắt ở hình người cũng dựng thẳng lên, biểu hiện nỗi lòng dao động của bán thú nhân, giọng y hơi khàn khàn: "Thật ra......"

Cách mấy cây đại thụ, ở rất xa bên kia, bỗng nhiên truyền đến giọng nói du dương của Azman: "Simon."

Nghe được thanh âm bình tĩnh của đối phương, Eugene lại tựa như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, nháy mắt thẳng lưng.

Nếu là ở trạng thái hình thú, nói không chừng Liệp Báo sẽ phát ra âm thanh cảnh giác.

Nguy Dã giương giọng lên tiếng, đứng dậy sửa sang lại trường bào tán loạn: "Chuyện gì?"

"Thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát đi." Azman cười nói: "Nord đã chuẩn bị bữa sáng, lên xe rồi ăn."

*

Phi Mã bị tròng lên dây cương, kéo một chiếc xe ngựa to rộng hoa lệ.

Nord ở bên ngoài lái xe, trong xe lại nhiều thêm một người đàn ông thân cao chân dài nên có vẻ hơi chen chúc.

May mà tốc độ của Phi Mã cực nhanh, đã đến nơi trước khi người trong xe xảy ra cọ xát.

Nguy Dã vẫn luôn cảm thấy vận khí của mình tàm tạm, chẳng hạn như hắn thường gặp được thời điểm thích hợp để công lược, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ có mức độ khó khăn ở cấp địa ngục.

Tuy nhiên có đôi khi, hắn lại sẽ gặp được một chút ngoài ý muốn, như hiện tại.

Chưa kịp thấy rõ Hỗn Độn Thâm Uyên có bộ dáng gì, bọn họ liền chính diện gặp phải người của Giáo Đình.

Xe ngựa bị bắt ngừng giữa không trung, tám gã Quang Minh Kỵ Sĩ đầy đủ võ trang cưỡi Sư Thứu vây quanh.

Nord đã cải trang, không để lộ vẻ ngoài của Ám Tinh Linh. Nhưng nơi này ít người lui tới, bọn họ vẫn khiến cho đối phương hoài nghi, kỵ sĩ cầm đầu nghiêm túc nói: "Hỗn Độn Thâm Uyên sắp dị biến, các người tới nơi này làm gì?"

Azman bình tĩnh nói: "Chúng ta muốn đi đường tắt, mới đi qua nơi này. Như thế nào, nơi này không thể đi sao?"

Cái tay mảnh khảnh trắng nõn hơi nhấc lên màn xe, Nguy Dã đưa ra danh thiếp.

Ánh mắt của Kỵ Sĩ muốn nhìn vào bên trong, lại nghe một giọng nữ nũng nịu nói: "Thấy rõ sao, đại nhân của chúng tôi chính là đại quý tộc của đế quốc Gamma."

Tiếp theo, là tiếng than nhẹ vui cười, giọng nữ câu hồn nhiếp phách, tựa như đang làm chuyện gì thân mật khó để người ta thấy.

Trong xe, Nguy Dã kinh ngạc nhìn về phía Eugene đang giả giọng nữ, Eugene cười chớp chớp mắt với hắn.

Có Quang Minh Kỵ Sĩ đỏ mặt, không dám nhìn tình huống trong xe, kiểm tra danh thiếp xong liền nghiêng người cho đi.

Xe bay rời đi đàn Sư Thứu, bay về phía Hỗn Độn Thâm Uyên, vào lúc này, một giọng nam trong trẻo mơ hồ vang lên từ phía sau: "Cho dù là quý tộc, cũng không nên tùy ý cho bọn họ đi."

Bị Thánh Tử nhắc nhở mặt Kỵ Sĩ lộ vẻ hổ thẹn, lập tức đuổi theo: "Xe bay phía trước, xin đợi một chút!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.