Chương trước
Chương sau
Quang Minh Thần Điện trang nghiêm thánh khiết, mặt đất mảy may không nhiễm một hạt bụi, trơn bóng đến có thể phản chiếu bóng người.

Áo bào trắng tinh của Thần Quan lướt trên mặt đất, Elvis bước vào cánh cửa lớn cổ xưa mà trang nhã.

Bên trong cánh cửa, Giáo Hoàng đang ngồi trên ghế dựa, thân thiết mà mời Elvis ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Giáo Hoàng tại vị đã nhiều năm, tóc bạc râu trắng, nếu không phải đang mặc áo bào trắng đại diện cho thân phân tôn quý, thì ông như một ông già bình thường.

Đối mặt với Thánh Tử mà một tay mình bồi dưỡng, ông như người lớn trong nhà quan tâm hỏi: "Đứa nhỏ đáng thương, vết thương của con thế nào rồi?"

Elvis ngồi ngay ngắn ở bên chân Giáo Hoàng, cung kính nói: "Nhờ phúc của ngài, vết thương đã tốt hơn."

Ánh mắt Giáo Hoàng đảo qua dáng người đĩnh bạt của y, thấy đúng là không có việc gì mới vừa lòng gật đầu.

Elvis nhận lỗi: "Xin lỗi, vì đã không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho con."

Giáo Hoàng thương xót nói: "Đây không phải là lỗi của con. Lần này Quang Tinh Linh bị đánh bất ngờ, tổn thất nghiêm trọng. Tinh Linh không dễ sinh ra, chỉ sợ sau trận chiến này bọn họ phải tĩnh dưỡng hơn trăm năm, không có khả năng cùng chúng ta đi Hỗn Độn Thâm Uyên."

Hỗn Độn Thâm Uyên nằm ở phía Tây Bắc của Quang Minh đại lục, là nơi diễn ra thần chiến trong truyền thuyết và đây cũng là nơi Hắc Ám Thần bị đánh bại.

Cứ sau khoảng một trăm năm, nguyên tố hắc ám trong vực sâu sẽ bùng nổ lan tràn, khiến ma thú xung quanh núi bị ảnh hưởng, hình thành thú triều.

Cách đây không lâu, Hỗn Độn Thâm Uyên có biến động, chỉ sợ lại là điềm báo.

Elvis đến Tinh Linh Chi Sâm, là muốn liên minh với Quang Tinh Linh, hợp tác giải quyết chuyện này, hiện giờ cũng chỉ có thể bất lực trở về.

Quang Tinh Linh không thể tham dự, Quang Minh Thần Điện lại không thể mặc kệ, Giáo Hoàng quyết định để Elvis đi cùng ông: "Đây là cơ hội để rèn luyện, nhưng có khả năng sẽ rất nguy hiểm, bé con, đến lúc đó con phải đi theo phía sau ta."

Elvis biểu tình trịnh trọng nói: "Cẩn tuân lời dạy dỗ của ngài, con nguyện vì quang minh mà chiến."

Nói xong chuyện này, Giáo Hoàng lại hỏi: "Eddie đã kể lại cho ta quá trình các con gặp nạn, nhưng có chút chi không rõ ràng, con tới nói một chút cho ta đi." Ông hòa ái nói: "Thật ra mà nói, lần đầu tiên để con ra ngoài, ta thật sự rất lo lắng cho con."

Người Elvis khẽ cứng đờ đến khó phát hiện, rũ mắt kể lại mọi chuyện.

......

"Elvis đại nhân." Thủ vệ cúi đầu hành lễ, chào Thánh Tử mới vừa bước ra khỏi phòng của Giáo Hoàng.

Elvis nhẹ gật đầu, bước nhanh rời đi. Y từ nhỏ lớn lên và tiếp nhận sự dạy dỗ từ Thần Điện, là người luôn có chừng mực, thủ vệ lần đầu tiên thấy bộ dáng vội vàng của y.

Hai tên thủ vệ nhìn bóng dáng y, không khỏi nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay Thánh Tử sao lại thế này? Thoạt nhìn hơi lạ, chẳng lẽ bị Giáo Hoàng răn dạy?"

"Không có khả năng, Giáo Hoàng từ trước đến nay yêu thương Thánh Tử. Lần này trở về, Thánh Tử còn bị thương, nghe nói xém bị Ám Tinh Linh bắt đi, Giáo Hoàng thoạt nhìn rất lo lắng đó."

"Cũng đúng, Giáo Hoàng an ủi cậu ấy còn không kịp." Thủ vệ phỏng đoán nói: "Thánh Tử còn trẻ, lần đầu tiên rèn luyện lại gặp chiến tranh, có thể là hoảng sợ?"

Đến khi trở lại phòng của mình, Elvis mới lặng yên thở phào một hơi.

Vừa rồi, khi kể rõ mọi chuyện, y đã che giấu việc Simon là Pháp Sư Vong Linh.

Ngày đó khi gặp chuyện ngoài ý muốn, Eddie rời đi cầu viện, cho nên sẽ không vạch trần y, dù vậy, trái tim y vẫn cứ đập nhanh liên tục --

Đây là lần đầu tiên Elvis nói dối.

Nhưng y không thể không làm vậy, Simon cứu y, y cảm thấy đối phương không tà ác như trong truyền thuyết...... Dù như nào cũng không thể nhìn đối phương bị truy nã, bị thiêu sống.

Không bằng lần sau gặp lại, nghĩ cách giúp hắn tinh lọc nguyên tố hắc ám trên người. Thần Điện có Thần Khí Quang Minh Thần để lại, nhất định có thể Thực hiện được điều này.

"Đến lúc đó Simon có thể sống dưới ánh mặt trời quang minh." Elvis âm thầm tự phê bình bản thân vì thiên vị.

Trong phòng yên tĩnh, tự sám hối xong, Elvis nhớ lại việc ngày ấy, chậm rãi si ngốc.

Vô thức xoa cánh môi của mình.

Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt y bỗng nhiên đỏ lên, đột nhiên đứng dậy, múc nước từ thau đồng tạt lên mặt.

Bọt nước nhỏ xuống hốc mắt, mắt ánh mơ hồ nhìn vào bức tranh đại biểu cho Quang Minh cùng cấm dục trên tường, Thánh Tử cuống quít quay mặt đi.

Cùng lúc đó, Nguy Dã cũng bị đóng gói mang ra khỏi cung điện ngầm của Ám Tinh Linh.

"Thì ra anh ở Hỗn Độn Thâm Uyên tìm được Thần Khí?" Nguy Dã nghĩ đến Ma Vực khủng bố trong đồn đãi, hiếu kỳ nói: "Sao anh lại tới đó?"

Azman trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: "Trước khi bước lên vương vị, tôi từng du lịch đại lục, lá gan khá lớn."

Với lời nhắc nhở này, Nguy Dã mới nhớ tới, Ám Tinh Linh Vương trước mắt đã hàng trăm tuổi.

Lớn tuổi thật ó, tuy rằng đối với Tinh Linh mà nói thì còn đang trong độ tuổi xuân xanh.

Theo sử thi thần thoại ghi lại, thần khí của Hắc Ám Thần có tên Quỷ Diệt Chi Cung, là vũ khí Hắc Ám Thần từng sử dụng nhiều nhất.

Khi Azman nhặt được nó ở trong vực sâu, Thần Khí bị tổn hại lực lượng đã tiết ra ngoài rất nhiều. Dù vậy, Thần Khí vẫn còn sử dụng được, dù thợ thủ công tốt nhất trong tộc Người Lùn cũng không thể sửa chữa.

Lần này dạo thăm chốn cũ, mục tiêu  của hai người là tìm kiếm mảnh nhỏ của Quỷ Diệt Chi Cung, đem nó ghép lại.

Trên đường đi, Azman chỉ dẫn theo một người hộ vệ là Nord, ba người rời đi St. Casto, tiến vào một mảnh núi non.

Đường xá xa xôi, tất nhiên không có khả năng đi bộ tới đó, Azman tính toán đi sâu vào trong, thỉnh thoảng lại đụng vào dây leo cây cối trên đường đi, chẳng bao lâu, đã dừng lại ở một chỗ trong thung lũng.

Bên chân là một con sông, uốn lượn chảy về phương xa. Nước sông mát lạnh, Nguy Dã ở bờ sông rửa tay.

Hắn vốn tưởng Azman dừng ở đây là cần dùng nước, lại không thấy y chạm vào nước, mà lại nghỉ ngơi cách đó không xa bên bờ sông.

Pháp Sư Vong Linh có chút nghi hoặc, nhưng tính tình hắn đạm nhiên, chỉ cần không chọc hắn tức giận, thì hắn sẽ là một người bạn đồng hành ngoan ngoãn, bớt lo, còn không hỏi nhiều.

-- trên thực tế, muốn chọc hắn tức giận cũng không dễ, cho dù Nord vẫn luôn có thành kiến với hắn, hắn cũng lười phản ứng.

Nord lấy ra một chiếc đệm dệt bằng vàng, mời Azman ngồi xuống.

Nguy Dã cuối cùng cũng hiểu, Azman mang theo Nord không phải là cần hộ vệ, mà là cần người hầu hạ.

Y lười biếng dựa người dưới tán cây, một chân co lại, quả thực như là vương công quý tộc ra ngoài du ngoạn.

Thoáng nhìn Nguy Dã, Azman mở miệng: "Nord."

Nord đi theo y đã lâu, không cần y nhiều lời, lập tức lấy một khối đệm mềm đặt ở một bên, mặt vô cảm che giấu sự không tình nguyện: "Mời ngồi."

Nguy Dã nói cảm ơn, đặt mông ngồi xuống.

Thời gian từ từ trôi qua, khi Nguy Dã sắp ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp, trên trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một con Phi Mã từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên bờ uống nước.

(*) Phi Mã: 飛馬 (Pegasus) là một trong 48 chòm sao.

Bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đang đợi cái này.

Một bóng người chợt lóe, Azman đã xuất hiện bên cạnh con Phi Mã. Phi Mã sợ hãi đứng dậy, vỗ cánh bay lên trời, lại bị y dùng dây cương tóm lại.

Tinh Linh dáng người thon dài, mạnh mẽ, đường cong cơ bắp mượt mà đầy sức mạnh, y bỗng nhiên dùng sức, một tay đem Phi Mã từ giữa không trung kéo xuống.

Phịch một tiếng, ma thú to lớn ngã xuống đất, hí lên một tiếng lớn.

Azman dẫm nó bằng đôi chân dài, tư thế oai hùng, bên môi mang theo ý cười nhẹ nhàng, dùng dây cương khống chế Phi Mã.

Oa, hiện tại có thú cưỡi.

Ánh mắt Nguy Dã lấp lánh nhìn y, đôi mắt màu xanh băng tựa như hòa tan. Azman được rất nhiều tộc nhân sùng bái, nhưng đây là lần đầu tiên bị Pháp Sư Vong Linh nhìn như vậy, y ưỡn thẳng lưng, đôi mắt không khỏi nhìn lại tầm mắt khó có thể xem nhẹ kia.

Nguy Dã đứng dậy đi tới, nhưng lại đi lướt qua người y.

Hắn đứng bên cạnh Phi Mã, cảm thấy hứng thú mà mở to hai mắt nhìn.

Lần đầu tiên thấy Phi Mã, thật đẹp.

Azman bị bỏ qua bỗng dưng buồn cười, tùy tay đem dây cương ném tới trong tay Nord. Ngửi tay mình, mắt lộ ra ghét bỏ.

Ma thú hoang dại tất nhiên sẽ không quá sạch sẽ.

Nguy Dã chỉ nghe thấy một tiếng nước rất nhỏ, khi quay đầu lại, Azman đã nhảy xuống sông.

Mà Nord nắm Phi Mã đi đến cuối sông, Nguy Dã xoay người đi theo Phi Mã, lại thấy gã từ nhẫn không gian lấy ra công cụ tắm rửa.

Nước sông cọ rửa lên người, Phi Mã hung hăng phát ra tiếng phì phì trong mũi, móng trước đá đá mặt đất, thân thể lộn xộn.

Nord nhìn Nguy Dã đang đứng gần, nói: "Cậu tốt nhất đừng đứng ở chỗ này."

"Sao vậy?"

Nord dùng sức chà lau con Phi Mã, miễn cưỡng nhịn xuống sự không kiên nhẫn: "Tôi là vì tốt cho cậu, Phi Mã này còn chưa có hoàn toàn thuần phục......"

Lời còn chưa dứt, Nguy Dã đã hoàn toàn hiểu ý gã.

Phi Mã bị đau, nó bất ngờ vung chân, đá Nord đang nói chuyện bay ra.

Nguy Dã: Phốc ha ha ha.

Một đầu dây cương bị Nord cột trên tay, cho nên gã không có bị đá ra xa, dây cương làm đau Phi Mã, nó hí một tiếng lại lần nữa giơ lên chân.

Bụng nhỏ đau nhức, Nord nhất thời không thể đứng dậy, mắt thấy chân ngựa sắp đạp xuống đầu mình, người cách gã gần nhất đã lưu loát thối lui.

Nord chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ kịp nhắm mắt lại, trên người lại chậm chạp không có cảm giác đau đớn.

Mờ mịt trợn mắt, gã phát hiện Phi Mã thế nhưng cứng đơ tại chỗ, giống như bị đóng băng, mà cách đó không xa, Pháp Sư Tử Linh trong tay còn cầm pháp trượng.

Nord ngây ngẩn cả người, chờ gã từ dưới bụng ngựa bò ra tới, Nguy Dã làm gã buông dây cương, pháp trượng vung lên, dùng thuật trôi nổi đem Phi Mã bị đóng băng đưa vào trong nước, ngăm một hồi rồi mới thả lên bờ.

Phi Mã bị lăn lộn đến không nhẹ, run bần bật, cúi người về phía hắn, xem như thần phục.

"Hiện tại có thể tắm cho nó." Nguy Dã thu hồi pháp trượng.

Mặt Nord chợt trắng rồi đỏ, đầy mặt quẫn bách mà thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Nguy Dã "Ùm" một tiếng, ngồi bên bờ sông, an tĩnh nhìn gã tắm cho Phi Mã.

Bọt nước lăn tăn, trong dòng sông xuất hiện thêm một bóng người. Azman đem khuỷu tay gác trên bờ sông, ánh mắt mang ý cười dừng trên người hắn.

Nguy Dã còn đang nhìn Phi Mã: "Vừa rồi sao anh không giúp gã?"

"Gần đây tính tình gã không được tốt, cũng nên chịu giáo huấn." Azman nói.

"Vậy là tôi xen vào việc của người khác?"

"Không, tôi muốn thay gã cảm ơn cậu."

Cảm ơn bằng miệng có ích gì, thực tế một chút được không.

Đúng lúc này, bọt xung quanh tách ra, Azman chống tay nhảy lên bờ, giọt nước lăn xuống làn da ngăm đen.

Y đi vào rừng rậm, chẳng bao lâu, tự tay hái một bó hoa trở về, Nguy Dã không biết là hoa gì, bộ dáng có chút giống bách hợp.

"Lại đưa hoa, tục." 001 bình phẩm.

Nguy Dã tán đồng mà gật đầu ở trong lòng.

Nhưng hắn không nhận được hoa, mà Azman đã hái một đóa hoa, rồi mới đưa đến trong tay hắn.

Nguy Dã lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Azman duỗi cánh tay lại đây, nhẹ nhàng đem cánh hoa đẩy đến bên môi hắn.

Y cười nói: "Bên trong có thứ tốt."

Nguy Dã ngửi ngửi, thật sự ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng. Ngửa đầu ăn, mật hoa như thấm vào ruột gan một chảy vào cổ họng, vừa thơm vừa ngọt.

Hai tròng mắt hắn nhịn không được phát sáng nhìn về phía Azman.

Lần này, ánh mắt này là dành cho y, Azman thấp giọng cười cười, lại hái xuống một đóa hoa cho hắn.

Đoá hoa lớn bằng bàn tay nằm trong tay Nguy Dã, càng làm khuôn mặt hắn tinh xảo xinh đẹp.

Mặc kệ là Quang Tinh Linh hay là Ám Tinh Linh, đều là chủng tộc yêu thích cái đẹp, huống chi bộ dáng Pháp Sư Vong Linh đem mặt chôn ở cánh hoa, cực kỳ đáng yêu.

Cách đó không xa, Nord đang cọ rửa cho Phi Mã đều không tự chủ được nhìn qua vài lần.

Nếu trong tay là chén rượu, thì đây là lần đầu tiên Ám Tinh Linh Vương chủ động kính rượu người ta.

Sau khi cho hắn vài đóa hoa, Azman mới nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, mật hoa này giống với rượu, nhưng nồng độ rất thấp......"

Nhưng đã chậm.

Lúc Nguy Dã ngẩng đầu, động tác đã chậm nửa nhịp.

Pháp sư vong linh chưa từng uống rượu.

"Say?" Azman kinh ngạc sách một tiếng: "Tửu lượng của cậu thật thấp."

Nguy Dã dịu ngoan gật đầu.

Hắn sau khi say rượu vẫn rất ngoan, thành thật ngồi tại chỗ, chỉ có gương mặt ửng đỏ tựa hoa đào.

"Còn tỉnh không?" Azman cười hỏi, đang muốn chọc ghẹo hắn, chợt thấy trong tay Nguy Dã xuất hiện dao găm.

Y nhướng mày, chậm rãi rút tay ra, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn muốn giết người?

Uống say bại lộ bản tính, có người giả ngây giả dại, có người cuồng tính quá độ, giết người thật là có khả năng, huống chi trước mặt là một vị Pháp Sư Vong Linh nổi tiếng tàn nhẫn lãnh khốc.

Nguy Dã không để ý người đàn ông trước mắt ầm ĩ cái gì, một tay nâng dao găm, một tay nắm tóc mình.

"Thật phiền." Hắn lẩm bẩm nói, cắt xuống.

001 đang hứng thú quan sát: "......"

Ký chủ vẫn luôn cảm thấy tóc dài phiền toái, thì ra đã phiền đến loại trình độ này.

May mắn Azman kịp thời ra tay, cứu lại mái tóc dài trân quý của Nguy Dã.

Tay phải Nguy Dã bị giữ chặt, lại vẫn nghĩ đến đem dao găm đổi sang tay trái.

Azman không biết nên khóc hay cười, có chút hối hận khi cho hắn uống mật hoa, lại thấy cảnh tượng trước mắt thật sự thú vị.

Y ném dao găm kia ra xa, một cánh tay đè lại bả vai Nguy Dã, một bàn tay khác nắm lấy tóc sau gáy hắn.

Trong lòng lòng giãy giụa, mái tóc dài như thác nước theo động tác mà chuyển động, Azman dễ như trở bàn ôm lấy hắn, ngón tay thon dài chôn giữa những sợi tóc sáng màu.

Nguy Dã bị nhốt trong vòng tay, giãy giụa không ra, mệt đến nhẹ nhàng thở dốc, chỉ có thể ủy khuất bất động.

Azman một tay giúp hắn đem tóc cột lại, khi dừng lại, liền thấy hắn ngửa đầu như không vui mà nhìn y, đuôi mắt cũng nhiễm đỏ, ánh mắt hơi nước mong lung.

Azman cười nói: "Tôi đâu có bắt nạt cậu."

Nguy Dã nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, Azman buông cánh tay trói buộc hắn, nhưng vẫn cúi người quan sát hắn.

Nguy Dã mông lung chớp chớp mắt, bị đôi tai kỳ dị của Tinh Linh hấp dẫn, hắn đã quên tóc của mình, bỗng nhiên duỗi tay niết tai Azman.

Nơi chưa từng bị người khác chạm tới trở nên tê dại, Azman hít một hơi, cỏ dại bỗng nhiên sinh trưởng, quấn lấy đôi tay không thành thật của pháp sư vong linh.

Trên ổ tay trắng nõn hiện lên vết hằn, Azman thở dài rồi cười nhẹ.

Y trêu đùa mà nhéo nhéo thịt mềm trên má Nguy Dã, cặp mắt vàng thâm thúy mê người, khi mỉm cười nhìn chăm chú người nào đó, lại có loại tà khí nói không nên lời: "Pháp sư nhỏ của tôi, lỗ tai của Tinh Linh không thể tùy tiện sờ."

Nơi xa, Nord vùi đầu tắm cho Phi Mã, không biết vì sao, động tĩnh bên kia làm gã không dám xem nhiều.

Azman đang muốn thu hồi dây đằng trên cổ tay Nguy Dã, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, sát ý theo tiếng gió truyền đến, y đột nhiên lùi ra phía sau, ám khí gắt gao cắm vào trong đất.

Azman nheo mắt, bế Nguy Dã lui về phía sau một bước.

Dây đằng tấn công về một hướng, lại đâm vào khoảng không.

Giữa đám cỏ xào xạc, một bóng đen khó phát hiện bằng mắt thường chợt lóe lên, dao găm kề vào cổ Nord. Bán thú nhân áo đen cưỡng ép con tin, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Azman, từng chữ tràn đầy sát khí: "Thả cậu ấy ra."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.