Quang Minh Thần Điện trang nghiêm thánh khiết, mặt đất mảy may không nhiễm một hạt bụi, trơn bóng đến có thể phản chiếu bóng người.
Áo bào trắng tinh của Thần Quan lướt trên mặt đất, Elvis bước vào cánh cửa lớn cổ xưa mà trang nhã.
Bên trong cánh cửa, Giáo Hoàng đang ngồi trên ghế dựa, thân thiết mà mời Elvis ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Giáo Hoàng tại vị đã nhiều năm, tóc bạc râu trắng, nếu không phải đang mặc áo bào trắng đại diện cho thân phân tôn quý, thì ông như một ông già bình thường.
Đối mặt với Thánh Tử mà một tay mình bồi dưỡng, ông như người lớn trong nhà quan tâm hỏi: "Đứa nhỏ đáng thương, vết thương của con thế nào rồi?"
Elvis ngồi ngay ngắn ở bên chân Giáo Hoàng, cung kính nói: "Nhờ phúc của ngài, vết thương đã tốt hơn."
Ánh mắt Giáo Hoàng đảo qua dáng người đĩnh bạt của y, thấy đúng là không có việc gì mới vừa lòng gật đầu.
Elvis nhận lỗi: "Xin lỗi, vì đã không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho con."
Giáo Hoàng thương xót nói: "Đây không phải là lỗi của con. Lần này Quang Tinh Linh bị đánh bất ngờ, tổn thất nghiêm trọng. Tinh Linh không dễ sinh ra, chỉ sợ sau trận chiến này bọn họ phải tĩnh dưỡng hơn trăm năm, không có khả năng cùng chúng ta đi Hỗn Độn Thâm Uyên."
Hỗn Độn Thâm Uyên nằm ở phía Tây Bắc của Quang Minh đại lục, là nơi diễn ra thần chiến trong truyền thuyết và đây cũng là nơi Hắc Ám Thần bị đánh bại.
Cứ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3619399/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.