Martin bay từ trên cao xuống, kêu vài tiếng "Quác quác".
Nguy Dã nghiêng đầu lắng nghe, nói: "Bọn họ đuổi tới."
Eugene lại cõng hắn trên lưng, nhíu mày: "Nơi này hẻo lánh như vậy, sao lại có người của giáo đình đến đây?"
Cho dù là truyền giáo, cũng không cần tới thôn nhỏ thưa thớt người đâu nhỉ? Huống hồ đoàn người tới đây cũng không ít, từ uy lực của công kích xem ra thực lực cũng không thấp.
Hai người đồng thời nghĩ đến, chỗ đặc biệt duy nhất của nơi này, cũng chỉ có di tích chiến trường cổ kia.
Quả nhiên, rất nhanh bọn họ đã phát hiện, mục đích của đối phương giống với bọn họ --
Long cốt mà Nguy Dã mong muốn đã bị lấy đi rồi.
Lúc nhận được tin tức này từ Martin, Nguy Dã có chút không vui, cảm thấy tiếc vì đã bỏ lỡ mục tiêu.
Eugene mới vừa đem hài cốt của mẹ mình chôn ở nơi khuất có phong cảnh tú lệ trong núi, nhìn thấy bộ dáng yên lặng thở dài của hắn, trịnh trọng hứa hẹn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, giúp hắn tìm được thứ càng tốt.
Bỏ lỡ long cốt chỉ do ngoài ý muốn, Nguy Dã không trách y trì hoãn việc của mình.
Sau khi chạy trốn vào rừng, Martin bay quanh gần đó tìm hiểu tin tức.
Nói xong việc long cốt, nó đậu trên vai Nguy Dã, lại ở bên tai hắn thì thầm.
Tiếng thầm thì như cuộc trò chuyện được mã hoá, Eugene hoàn toàn nghe không hiểu. Y thấy mặt Nguy Dã hơi hiện vẻ ngưng trọng, hỏi: "Nó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3563917/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.