Tiết Thịnh nghe thấy thế, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Lần trước Tiết Tịch thi đứng thứ nhất, lúc đó ông cũng ngây người vì kinh ngạc, sau khi đến cô nhi viện hỏi thăm một số chuyện, ông mới cảm thấy bình thường.
Bởi vì sau khi kết thúc chương trình học cấp hai, Tiết Tịch vẫn luôn tự học.
Nhưng cuộc thi Olympic Toán này, không những cần phải có thiên phú mà còn phải cố gắng. Tịch Tịch dù có thông minh đi chăng nữa, nhưng con bé cũng mới quay về được nửa tháng, cuộc thi Olympic lần này sao có thể làm bài tốt được đây?
Ông vỗ vai Diệp Lệ, thở dài đồng thời trong lòng cũng tự trách: “Nếu như năm đó không để lạc mất con, thì bây giờ con bé nhất định sẽ là ngôi sao sáng nhất trong đám bạn cùng trang lứa.”
Hai người đang nói chuyện, Tiết lão gia chắp tay sau lưng đột nhiên đi tới, nói với Tiết Thịnh: “Con lại đây.”
Tiết Thịnh vội vàng theo chân Tiết lão gia: “Ba, có chuyện gì vậy ạ?”
Tiết lão gia nhìn Tiết Thịnh: “Con có tin tức về người tên Lục Siêu kia chưa?”
Tiết Thịnh lắc đầu.
Tiết lão gia chau mày: “Cố gắng điều tra lại một lần nữa.”
“Vâng.”
-
Giống như thường lệ, Tiết Tịch xuống xe ở tiệm tạp hóa, ăn sáng xong, lại nắm tay Hướng Hoài một lúc.
Gần đây, mỗi ngày thời gian nắm tay trở nên dài hơn, hôm nay cũng vậy, đã qua hai phút, vậy mà chỗ ngực vẫn còn hơi đau. Loading...
Tiết Tịch cảm nhận thấy cơ thể của mình có chút thay đổi, Hướng Hoài dựa vào bàn, dùng bàn tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/1765486/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.