“Trầm gia là quân nhân không sai, nhưng hành động cũng không thuận lợi như Phỉ Sơn của anh mà phải không?” Thiệu Khiêm vẫn cười tủm tỉm nhìn hai người: “Vả lại, tôi lại giúp Phỉ Sơn các anh một việc.”
Quân sư và thủ lĩnh Phỉ Sơn hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không hiểu. Sau đó quân sư chợt hiểu, lập tức nói: “Chẳng lẽ, hai thi thể kia là Bành nhị thiếu đem tới?”
“Không hổ là quân sư.” Thiệu Khiêm tán dương nhìn quân sư một cái: “Anh có biết hai người kia là ai không?”
“Bành nhị thiếu cần gì phải vòng vo?” Phỉ Sơn làm việc liều lĩnh còn chưa bị một lưới bắt hết một nguyên nhân là chiếm địa thế, một nguyên nhân khác chính là quân sư trước mắt này rồi, mỗi lần tiễu trừ vị quân sư này luôn có thể bày mưu tính kế đánh lui kẻ địch.
“Hai người đó là người của Lãnh Lâm.” Thiệu Khiêm nói xong thì thấy thủ lĩnh Phỉ Sơn đổi sắc mặt, hắn lập tức nói tiếp: “Lãnh Lâm cùng hai nhà Bành Trầm tôi bằng mặt không bằng lòng, đơn giản chính là sợ chúng tôi thế lớn tạo thành uy hiếp cho lão thôi, mà Phỉ Sơn các anh…”
Thiệu Khiêm nói tới đây thoáng dừng lại, hắn nhìn sắc mặt quân sư hơi thay đổi trong bụng hài lòng gật đầu một cái, rồi sau đó nói tiếp: “Phỉ Sơn các anh mấy năm này làm việc liều lĩnh, lại không ngờ bọn họ sẽ khai đao từ các anh?”
“Lãnh Lâm có muốn giết đi nữa, chỉ sợ cũng là hai nhà Bành Trầm các cậu, đâu đến lượt Phỉ Sơn.” Quân sư nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009260/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.