Thiệu Khiêm mất hứng, Mộc Thanh Yểm cũng không vui. Ngư Ngư nhà y, cần tới Lý Bàng kia gọi thân mật như vậy? Còn Du Nhi, đời này y còn không có gọi Ngư Ngư nhà mình là ‘Du Nhi’ đâu. Có điều, Mộc đại thiếu anh phải tin tưởng, nếu anh dám kêu cái tên ‘Du Nhi’ này suốt, bị đánh sưng mặt sưng mũi đều là nhẹ đó. Một Ngư Ngư Thiệu Khiêm cũng đã nhịn, nếu anh trực tiếp để cho hắn thoát khỏi sinh mệnh giống loài, biến thành mồi câu, tin tưởng hắn có thể trực tiếp nhân đạo hủy diệt anh. “Ông ngoại.” Mộc Thanh Yểm khẽ cau mày có chút không tình nguyện chào hỏi Lý Bàng lên tiếng, mà ngón tay hắn và Thiệu Khiêm móc vào nhau từ từ trượt lên, cuối cùng thành công ôm eo Thiệu Khiêm. Lúc này Lý Bàng chẳng biết tại sao cứ cảm giác sự kiên nhẫn của mình tựa hồ có chút không đủ, nhìn thằng cháu ngoại bình thời mặt lạnh, bây giờ trông như đăng đồ tử, thật khiến lão có xung động muốn thanh lý môn hộ. Không chỉ Lý Bàng lúc này cảm thấy có chút không được tự nhiên, Mộc Thanh Yểm cũng cảm thấy Lý Bàng có hơi chướng mắt, hôm qua y vất vả lắm mới thân mật với Ngư Ngư, sáng sớm hôm nay đã thấy gương mặt già khó coi này, quả thật trong lòng cũng có chút chán ghét. “Ông ngoại, mối thù Mộc Thiên Bảo trước kia trực tiếp bán con cho Lãnh Lâm còn chưa báo, không bằng bữa cơm này tạm thời đừng ăn, chờ con xử lý người Mộc gia, chúng ta ăn chung bữa tiệc ăn mừng thì sao?” Mộc Thanh Yểm hướng về phía gương mặt kia của Lý Bàng từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng, chỉ là, nếu như bàn tay anh đặt ngang eo người khác đừng lộn xộn thì tốt hơn. Lý Bàng vốn chỉ muốn ở trên bàn cơm còn có thể nói mấy câu khách sáo, ai ngờ thấy Mộc Thanh Yểm và Thiệu Khiêm như vậy, thật sự không muốn nói thêm những thứ khác nữa, lão trực tiếp đưa tín vật trên bàn cho Mộc Thanh Yểm: “Con cầm tín vật này là có thể điều động quân đội 193, bọn họ tự nhiên sẽ nghe theo lệnh của con.” “Cám ơn ông ngoại.” Mộc Thanh Yểm nhận lấy tín vật mang Thiệu Khiêm xoay người muốn rời đi. “Đứng lại.” Ngay khi Mộc Thanh Yểm định mang Thiệu Khiêm rời đi úc, Lý Bàng ngồi ở sau lưng lần nữa gọi lại hai người: “Con thân thủ bất phàm tất nhiên không sợ nguy hiểm, nhưng Du Nhi thì khác, thằng bé từ nhỏ đã được nuông chiều chỉ sợ chưa từng thấy máu tanh.” Mộc Thanh Yểm nghe vậy tay ôm Thiệu Khiêm siết chặt, sau đó buông cánh tay ôm eo Thiệu Khiêm xoay người nhìn Lý Bàng nói: “Ông ngoại có ý gì?” “Không bằng để Du Nhi ở lại Lý gia, tóm lại cũng an toàn hơn.” Lý Bàng mặt đầy nụ cười hiền hòa, chỉ là nụ cười này trong mắt Mộc Thanh Yểm, thật là loài bò sát nào đó khiến người ghê tởm. “Không…” Mộc Thanh Yểm mở miệng muốn cự tuyệt, chỉ là còn chưa nói ra, đã bị Thiệu Khiêm bóp cánh tay. Hắn quay đầu nhìn lại Ngư Ngư nhà mình, trong ánh mắt chứa nét gấp gáp. “Nếu ông ngoại hy vọng Bành Du ở lại, vậy tất nhiên cung kính không bằng tuân lệnh.” Thiệu Khiêm vỗ lưng Mộc Thanh Yểm khẽ cười nói: “Em đi cùng anh cũng không giúp được gì, ngược lại không bằng ở lại Lý gia cũng an toàn hơn.” Nếu như lúc này nguy hiểm chỉ có hai người bọn họ thì chẳng sao, mấu chốt lúc này còn dính dáng đến hai nhà Bành Trầm, cùng với một Lãnh Lâm đang nhìn chằm chằm. Hai người họ nếu là có thể chia nhau hành động, nói không chừng có thể đạt tới hiệu quả không tưởng được. Nhưng mà, Mộc Thanh Yểm có thể yên tâm Thiệu Khiêm ở lại Lý phủ? Trong phủ này chính là một vực sâu ăn thịt người không nhả xương, để cho Ngư Ngư nhà y ở lại đây, thật sự so với lấy mạng y còn khó hơn. “Hay là du mà suy nghĩ thấu đáo.” Lý Bàng cười híp mắt nhìn Mộc Thanh Yểm nói: “Thanh Yểm đi nhanh về nhanh, chờ con xử lý cha con Mộc gia, về lại Lý gia đón Du Nhi về cũng không muộn.” Thiệu Khiêm quay đầu nhìn biểu tình càng ngày càng lạnh của Mộc Thanh Yểm, cùng với bàn tay đang siết chặt tín vật vội vàng ôm lấy người, sau đó tiến tới bên tai y nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, cho dù bọn họ muốn đối phó em, cũng không dễ đâu. Nhớ lấy, nhất định phải hoàn toàn thu phục Mộc gia, sau đó sẽ đến tìm em.” Mộc Thanh Yểm nghe vậy, dùng sức ôm Thiệu Khiêm vào trong ngực: “Thật xin lỗi.”
“Đi nhanh về nhanh.” Thiệu Khiêm vỗ vỗ hông Mộc Thanh Yểm tỏ ý y rời đi. “Chờ anh về.” Mộc Thanh Yểm giơ tay sờ gò má Thiệu Khiêm, ánh mắt quét qua Lý Bàng ngồi ở chủ vị, trầm giọng nói: “Ngư Ngư, làm phiền ông ngoại chăm sóc.” “Đi đi.” Lý Bàng rất hài lòng với sự thức thời của hai người này, tuy lão có đủ khả năng khống chế Mộc Thanh Yểm, nhưng trong tay chung quy vẫn phải có chút lá bài tẩy mới tạm yên tâm phải không? Thiệu Khiêm đứng trong phòng khách nhìn Mộc Thanh Yểm lưu luyến từng bước rời đi, cho đến khi bóng lưng y hoàn toàn biến mất, Thiệu Khiêm cũng không xoay người lại. “Làm sao? Không nỡ?” Mộc Thanh Yểm đi rồi, Lý Bàng cũng lười diễn với Thiệu Khiêm: “Nếu nó trở về, hai người các cậu tất nhiên còn có thể gặp lại.” “Nếu không về được thì sao?” Thiệu Khiêm xoay người cười tủm tỉm nhìn Lý Bàng nói: “Không về được, ngài nói xem ta nên làm như thế nào?” “Không về được, cậu còn tác dụng gì?” Lý Bàng trên dưới quan sát Thiệu Khiêm, ánh mắt kia giống như đang đánh giá một món đồ có giá trị lợi dụng hay không: “Nhưng, với tướng mạo của cậu, nếu như có thể điều giáo thêm, nói không chừng còn có thể giúp lão phu lôi kéo một hai người.” “Ngài đúng là yên tâm nhỉ.” Nụ cười trên mặt Thiệu Khiêm càng rực rỡ. “Ở trong Lý phủ, cậu có thể tạo nên sóng lớn gì.” Đối với Thiệu Khiêm Lý Bàng không lo lắng, tuy nói nhà ngoại của Bành Du họ Trầm, nhưng vậy thì sao? Phế vật ngay cả một Lãnh Lâm cũng không đối phó nổi, lại có sợ gì? “Ngài nói đúng.” Thiệu Khiêm khẽ cười nhạt, Lý Bàng đúng là tự phụ vô cùng, cho dù hai nhà Bành Trầm không bằng Lý gia của ông, nhưng cũng đừng quên Bành Du là nhị thiếu của Bành gia, lại càng không cần khinh thị một người con từ quân nhân thế gia. Dĩ nhiên, nếu như là nguyên chủ nói không chừng chỉ có thể bị kẹt, không có biện pháp nào. Nhưng Thiệu Khiêm thì khác, hắn có lực linh hồn bổ trợ, trong tiểu thế giới này trừ Mộc Thanh Yểm thì đúng là không ai có thể chế ngự được hắn. Lần này hắn sở dĩ đuổi Mộc Thanh Yểm rời đi, cũng không phải là lưu lại làm con tin để Lý Bàng yên tâm gì đó, mà là muốn cùng Mộc Thanh Yểm chia nhau hành động thôi. Hắn lại không quên tai họa Lãnh Lâm cùng với đám người Phỉ Sơn còn chưa giải quyết. “Hôm nay tôi cũng không có gì khẩu vị, cũng không dùng cơm với ngài được. Mời từ từ dùng.” Thiệu Khiêm nâng tay áo gật đầu với Lý Bàng gật đầu một cái xoay người rời đi. Lần này thậm chí Lý Bàng ngay cả lời cũng chưa đáp, trong mắt lão, hôm nay Bành Du hoàn toàn nằm trong bàn tay mình, căn bản không cần lo lắng hắn làm ra trò mèo gì. Không muốn ăn, vậy thì đói bụng, bộ tưởng phủ này sẽ như Bành gia cưng chiều đại thiếu gia như hắn sao? Thiệu Khiêm trở về căn phòng hôm qua hắn cùng Mộc Thanh Yểm ở, trực tiếp khóa trái cửa phòng đổi sang quần áo gọn gàng, hắn bên này để hệ thống chú ý nhiều hơn hướng đi của Mộc Thanh Yểm, lại từ không gian hệ thống lấy ra một vật làm thành thế thân nằm trên giường. Sau khi làm xong, Thiệu Khiêm liền bao trùm lực linh hồn lên toàn thân, sau đó mở cửa sổ, thần không biết quỷ không hay rời khỏi Lý phủ. “Trung tướng, chúng ta còn cần phái người coi chừng hắn không?” Sau khi Thiệu Khiêm đi, thì có người đi ra, người nọ đứng sau lưng Lý Bàng cung kính hỏi: “Thuộc hạ lo lắng người này…” “Không sao.” Lý Bàng cười lạnh nói: “Một thiếu gia nhà giàu bị chiều hư, có thể tạo nên sóng gió gì?” “Ngài nói đúng.” Người nọ cúi đầu xuống cười xòa nói.
Nhưng mà, hai người không hề biết thiếu gia nhà giàu được chiều hư trong miệng bọn họ, lúc này đã rời Vũ Thành, chạy như bay về hướng Ninh Thành. Thiệu Khiêm có lực linh hồn bổ trợ, tất nhiên không sợ bị người nhìn thấy. Bằng không, nếu người ngoài thấy một người chạy còn nhanh hơn ngựa, cái này đúng là gặp quỷ. Lần này Thiệu Khiêm cũng không đi Ninh Thành, mà là để hệ thống chỉ đường trực tiếp đã tìm đến Phỉ Sơn, hắn đi chính là lúc, đám người Phỉ Sơn đã thấy thi thể bị Thiệu Khiêm giết chết, lúc này thủ lĩnh Phỉ Sơn gặn hỏi hai người này là ai giết chết. Hai người chết này cũng không phải là Phỉ Sơn gây nên, tất nhiên không thể nào có người nói ra nguyên do. Thiệu Khiêm lúc này cũng không gấp, trực tiếp ẩn núp ở chỗ tối chờ thủ lĩnh Phỉ Sơn hỏi những người đó xong. Thủ lĩnh Phỉ Sơn hỏi xong hết người trong sơn trại đã quá trưa, khoảng thời gian này, Thiệu Khiêm còn rỗi rảnh chạy đến phòng bếp người ta lấy chút đồ ăn hưởng thụ. “Con mẹ nó, thật là tà môn, đang êm đẹp làm sao lại có hai thi thể?” Lúc này thủ lĩnh Phỉ Sơn thật sự tức giận vô cùng, hai người chết này cũng không thuộc sơn trại, kết quả lại là ai có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào sơn trại, còn có thể ném thi thể xuống đây? “Lão đại, gần đây chúng ta nên cẩn thận hơn.” Quân sư Phỉ Sơn lúc này cau mày: “Hôm nay kêu thêm mấy huynh đệ bảo vệ lão đại, không thể để người xấu lợi dụng sơ hở.” “Ừ.” Giờ đây thủ lĩnh Phỉ Sơn đã là chân mày nhíu chặt, bọn họ làm nghề này, tuy nói đầu xách trên tay, nhưng cũng không ai muốn chết không minh bạch mà phải không? Có một đối thủ ẩn núp trong bóng tối, đối với ai cũng sẽ cảm thấy lông măng dựng đứng rợn cả tóc gáy. Mà Thiệu Khiêm đã sớm ngồi trên xà nhà lúc này cũng trộm được đùi gà gặm sạch, sau đó tiện tay ném xương xuống. Thủ lĩnh và quân sư Phỉ Sơn lúc này trông gà hóa cuốc, trên xà nhà đột nhiên rớt xuống một khúc xương, với ai cũng sẽ sợ hết hồn. Hai người này nhanh chóng rút súng Mauser C96 đeo bên hông chỉ lên xà nhà, mà quân sư kia đã cao giọng gào thét, kêu người bảo vệ bên ngoài đi vào. Nhưng mà, Thiệu Khiêm nếu dám xuất hiện trước mặt bọn họ, còn có thể cho bọn họ có cơ hội kêu người? Vào sáng sớm khi hai người tiến vào phòng, Thiệu Khiêm đã dùng linh hồn lực bao bọc cả phòng lại, cho dù quân sư la rách cổ họng người bên ngoài cũng không khả năng nghe được. “Tôi không có ác ý.” Thiệu Khiêm dùng khăn lau dầu trên tay rồi nhảy xuống, hắn giơ hai tay lên hình dáng vô tội: “Nếu như tôi không có ý tốt, bây giờ các anh còn sống được sao?” Thủ lĩnh cùng quân sư Phỉ Sơn nhìn nhau, vừa rồi quân sư kêu hồi lâu cũng không thấy có người xông vào, nếu bọn họ còn không phát hiện có vấn đề nữa, vậy thì đúng là sống uổng nhiều năm. Quân sư trong tối thở dài, đầu tiên là hắn vắt súng trong tay mình vào hông, rồi sau đó lại đè tay thủ lĩnh Phỉ Sơn xuống: “Nếu là Vương mỗ không nhìn lầm, vị này chắc là Bành nhị thiếu rồi.” Đối với việc người này có thể nhận ra mình Thiệu Khiêm cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu Phỉ Sơn dám ở đây cắm trại, nhất định đã tra rõ thế lực chung quanh đây rồi. Cho nên, nếu quân sư không nhận ra mình, vậy Thiệu Khiêm mới cảm thấy có hơi lạ đó. “Vương tiên sinh ánh mắt không tệ.” Thiệu Khiêm người cười rất vô hại: “Hôm nay Bành mỗ tới, đơn giản chính là muốn bàn chuyện làm ăn với hai vị.” “Phỉ Sơn tôi còn có thể bàn chuyện làm ăn với Bành nhị thiếu?” Thủ lĩnh Phỉ Sơn cười lạnh nói: “Trầm gia của cậu là quân nhân, còn có thể để mắt đến loại xuất thân cỏ rác như bọn này á?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]