Thiệu Khiêm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, sắc trời đã có hơi mờ tối, hôm nay hắn còn phải chạy về Vũ Thành, dẫu sao dù thế thân có giống thật đi nữa, cũng không cách nào ăn cơm như người bình thường.
Đối với việc con út nhà mình vừa về lại muốn đi vợ chồng Bành gia quả thật có chút không vui, tuy bọn họ không biết con út nhà mình nói như thế nào thuyết phục được thủ lĩnh Phỉ Sơn, cũng không biết con trai nhà mình làm sao từ Vũ Thành chạy về Bành Thành, nhưng mấy cái này chung quy vẫn không chống cự nổi lo âu dành cho con trai út
“Cha mẹ yên tâm, con không có việc gì.” Thiệu Khiêm ôm Bành phu nhân xoay người từ cửa sau rời đi.
“Con của mẹ.” Bành phu nhân có chút không nỡ nhìn Thiệu Khiêm rời đi, Bành lão gia đứng bên cạnh bà trấn an vỗ vai bà nói: “Con trưởng thành rồi, tất nhiên có chừng mực.”
Bành phu nhân nhìn Thiệu Khiêm biến mất, hồi lâu sau mới thở dài chậm rãi gật đầu một cái: “Anh nói đúng.”
Thiệu Khiêm rời khỏi tầm vợ chồng Bành gia rồi mới lần bọc lực linh hồn lên toàn thân, hắn không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí, nếu để lão hồ ly Lý Bàng lão hồ ly này đoán được, chỉ sợ Mộc Thanh Yểm sẽ gặp nguy hiểm.
May mắn cước trình của Thiệu Khiêm nhanh hơn, hắn chạy về Lý phủ đúng dịp nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng thu thế thân trên giường vào không gian hệ thống, rồi sau đó chỉnh quần áo trông có vẻ xốc xếch, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009261/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.