Quản lý mắng ta xối xả, tiếng gầm gừ vẫn kéo dài không hề gián đoạn qua mọi góc cua trong bãi đậu xe, thật giống như thứ ta sờ không phải là lông mi y, mà là JJ của y.
“Anh… anh… anh dám trêu đùa cấp trên!!!” Cuối cùng, y chụp cho ta một cái mũ thật to, một tội danh mà ta căn bản không hứng được.
“Quản lý…” Ta uỷ khuất nhìn y, giống như là một con chó lớn vô tội: “Tôi không trêu đùa ngài…”
“Anh còn dám mạnh miệng?!” Hai gò má của quản lý đỏ lên, cái bộ dáng này rõ ràng đã đứng ở giới hạn của lý trí, giống như một giây tiếp theo sẽ không thể khống chế nữa mà làm ra chuyện giống như: “Anh có biết hay không… Anh anh anh anh rốt cuộc có biết hay không…”
“Biết cái gì?” Ta buột miệng ngắt lời.
“Mẹ nó anh có biết tôi thích đàn ông không vậy!!”
Tiếng hét của quản lý vang lên rung trời, giọng của y vừa phun ra, chiếc xe thể thao hàng hiệu ở bên cạnh chúng ta có tiếng còi báo động tút tút vang lên… Thì ra thanh âm của quản lý còn kèm theo sóng xung kích*.
(*Sóng xung kích (冲击波): tìm hiểu thêm tại đây. Có ai như tui nghe ba từ này xong ko biết nó là gì thì chớ, đọc xong cũng vẫn ko hiểu nó là cái quái gì =)))))))) Vật lý mãi mãi là kẻ thù truyền kiếp của tui =))))))))))))
Ta càng thêm luống cuống: “Biết chứ…”
“Biết mà anh còn sờ!”
“Đúng là quản lý thích đàn ông, nhưng không có nghĩa quản lý lại ngắm trúng ta…” Ta nhìn y: “Chẳng lẽ… Quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/273711/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.