Quản lý và ta đúng là hoàn toàn khác nhau – người ta căn hộ cao cấp, thay vì đi bộ thì lái xe hơi sang trọng, có thể nhận ra là Burberry trên cái mác ở trong áo gió, cặp công văn trong tay cũng là da dê… Nhưng ta biết, quản lý có được những thứ này ngày hôm nay cũng do y khổ cực từng bước từng bước kiếm về.
Mà ta đây chỉ là một phó quản lý nho nhỏ, tuy danh xưng chỉ thua y một chữ, nhưng bất luận là tiền lương đãi ngộ (hay là mức độ vất vả trong công tác) cũng hoàn toàn không thể so sánh được.
Cho nên cho dù mắt thấy y có xe xịn nhà đẹp, ta cũng không cảm thấy ghen tị chút nào, chỉ vì y ngày càng gầy gò mà cảm thấy lo lắng. Xin ngài đấy, quản lý ngài chính là trụ cột của chúng ta, nếu như ngài ngã xuống thì chúng ta phải làm sao đây!
Ta không chút khách khí đẩy quản lý ngồi vào ghế phó lái, còn chìa tay ra đè bờ vai y lại, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói với y: “Quản lý, ngài ngồi ghế phó lại ngủ một giấc trước đi, tôi lái xe!”
“…” Quản lý nhìn tay đang đè ở trên người y một lát, lại nhìn nhìn vào mắt ta, biểu tình nói không nên lời trách: “Vừa rồi anh đột nhiên đẩy tôi vào ghế phó lái, là muốn để tôi nghỉ ngơi?”
“Đúng vậy!” Ta hấp háy mắt: “Làm sao vậy?” Ta nhất thời phản ứng kịp, cách xử sự tiền trảm hậu tấu của ta nhất định đã hù doạ quản lý, aiz, ta thật lỗ mãng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/273710/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.