Quản lý với khuôn mặt trắng như sương phê bình chúng ta rất lâu, nói chúng ta không làm việc đàng hoàng, rõ ràng đã gần hết giờ nghỉ trưa, mà không biết sửa sang lại bảng báo cáo công việc buổi chiều cho tốt, ngược lại túm tụm bàn luận về thứ mê tín cổ hủ gì gì này.
Sau khi nói xong, quản lý hung hăng trừng mắt ta: “Mã Đại Dũng à Mã Đại Dũng, bản thân anh đường đường là phó quản lý lại có thể cũng tin thứ này, nói ra thật làm mất thể diện bộ phận của chúng ta!”
Quên nói, sau khi tống khứ thằng bạch tuộc lần trước, quản lý cư nhiên thật sự thăng chức tăng lương cho ta, vốn là một công nhân viên chức quèn nhảy một cái trở thành phó quản lý bộ phận, quả thật làm một đống người kinh hãi đến rớt quai hàm. Đối với chuyện này Maria còn chua chát phán một câu bình luận: “Tôi đã nói rồi, quản lý sẽ không chửi ông vô cớ đâu – đó chứng tỏ là xem trọng ông á!”
Nhưng sau này sự thật lại chứng minh, không phải ai cũng chịu đựng được “sự xem trọng” của quản lý, ít nhất kể từ sau khi ta thăng lên làm phó quản lý, số lần ta bị mắng cũng tăng tỷ lệ thuận với số tiền lương. Hơn nữa ngoại trừ phê bình ngoài miệng ra, bây giờ quản lý càng ngày càng thích ta đi vào phòng làm việc nhỏ của y rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng nhìn ta chằm chằm, mỗi lần thế vẻ mặt đều rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất sắc bén. Tuy ta tự nhận là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/273709/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.