Edit: Hạt Dẻ
Beta: Doãn Uyển Du
Tới lúc gần vào học, trên hành lang bóng người cũng dần thưa thớt, học sinh phần lớn đều đã về lớp cả rồi.
Khương Ức bị Giang Cảnh Dương ép cho lùi dần, tới mức gót chân chạm vào tường, mới bắt buộc dừng lại, thiếu niên trước mặt khí thế quá lớn, bao phủ khiến cô không thở nổi, nhưng vì hồi nãy đùa dai, cô vẫn có chút giận dỗi không muốn nhìn anh.
Giang Cảnh Dương một tay chống sát viền tai cô: "Em* quên rồi phải không, hửm?"
*Vì giận dỗi nên GCD mới xưng là cậu-tôi, chứ xưng hô bình thường của cả hai là anh em, vì GCD lớn hơn KU 2 tuổi.
Mình xin mạng phép tự quy định lúc hai người ở riêng thì là anh-em, còn ở nơi có người khác thì là tôi-cậu.
Im lặng vài giây, Khương Ức sợ có người đi ra từ phòng học sẽ nhìn thấy cảnh này, bèn ngẩng đầu, đôi mắt như mã não ngậm nước nhìn Giang Cảnh Dương: "Em không quên, là anh thất ước."
Nói xong, cô dúi chồng sách nặng trịch trên tay vào lòng anh, xoay người luồn qua khủy tay chạy vào phòng học, động tác dứt khoát không hề do dự.
Giang Cảnh Dương nhìn cô đi xa, tự nhủ: "Mình đã khi nào thất ước đâu, hay thật."
Nói xong, anh theo thói quen định đút tay vào túi quần, lúc này mới kịp nhận ra trong lồng ngực của mình bỗng xuất hiện một chồng sách vô cùng nặng, Giang Cảnh Dương hơi ngơ ngẩn: "..... Sách này đâu ra đấy?"
Ngay lúc chuông reo, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-em-that-ngot/2301936/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.