Tôi nghe cuộc nói chuyện của mẹ và chị vô thức nhếch môi cười nhạt một cái. Hóa ra cũng chỉ là vậy? Chị hai vẫn là vì muốn nhắm đến tài sản của người tên Dũng đó chứ cũng chả yêu đương gì thật lòng với anh ta.
Trở về phòng, nằm trên chiếc giường rộng rãi, tôi suy nghĩ đủ thứ, về chuyện nhà, chuyện đời, chuyện đối nhân xử thế giữa người và người mà ngao ngán vô cùng. Cũng không biết bằng thế lực nào đó mà tôi lại chấp nhận chịu đựng cuộc sống này nữa khi mà nghĩ đến họ ngồi ăn uống no say cười nói vui vẻ xong lại bày bừa rồi bắt mình dọn mà tôi ức đến phát khóc. Đã có ăn được gì đâu, đã nuốt được miếng gì đâu lại còn phải ôm nguyên một cục tức trong người trong khi họ lại tuyệt nhiên chẳng hề coi tôi là người một nhà, nhất là chị chồng tôi, cùng phận phụ nữ nhưng chưa một lần chị đối xử tốt với tôi.
Mà tự nhiên nhắc đến chị hai tôi mới sực nhớ ra lời chị ấy nói lúc nãy. Dũng với chồng tôi là bạn, à tôi nhớ ra rồi hình như mấy tháng trước Dũng có ghé nhà tôi chơi thì phải và tôi đã gặp anh ta. Hèn chi mà tôi lại thấy anh ta quen đến vậy.
Mà hôm đó gặp xong, lúc sáng tôi tỉnh dậy là Dũng đã đi mất, cũng không hiểu vì sao lần gặp lại này Tùng lại có mâu thuẫn với Dũng, anh còn bảo tôi Dũng không phải người tốt và kêu tôi nên tránh xa nữa. Nhưng Tùng đúng là đã lo quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.