…
Ăn uống xong thì tôi nghe Dũng quay về thành phố vì có việc gấp. Sau khi tiếng xe chạy đi khuất dạng thì bên ngoài phòng tôi tiếng đập cửa rầm rầm inh ỏi vang lên
-Con Ngọc đâu? Mở cửa mau lên!
Rầm rầm
Tôi định không ra, nhưng mẹ chồng cứ đứng ngoài làm ầm ĩ nên bất đắc dĩ tôi phải đành mở cửa
-Mẹ gọi con?
Mẹ chồng vừa cầm cây tăm đưa vô miệng xỉa răng vừa đưa mắt liếc tôi một thước rồi nói
-Ra dọn dẹp lại nhà cửa đi, rồi rửa luôn đống chén dùm mẹ?
Tôi đưa mắt nhìn ra sau bếp, không khỏi hoảng hồn khi thấy bãi chiến trường mà họ bày bừa ra đó, nào bát đũa rớt dưới nền, nào vỏ sò, vỏ tôm, vỏ ốc cứ văng tứ tung, trên bàn thì nhầy nhụa nước đỗ ra. Nhìn thôi cổ họng tôi đã nhợn lên muốn ói.
-Chị hai đâu sao không dọn ạ. Bác sĩ có dặn…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ chồng tôi đã sẵn giọng xen vào
-Không có diện lý do gì ở đây hết. Con Hằng nó vào phòng ngủ rồi, ba mày thì đi nhậu ở xóm trên chưa về. Nhà này còn mỗi tao với mày, mày đừng nói mày bắt tao dọn nha.
Tôi định hỏi lại sao lúc ăn mẹ không gọi tôi mà bây giờ lại muốn tôi phải dọn. Đúng là bà ấy quá đáng thật mà. Thế nhưng khi tôi định mở miệng trả lời thì những câu Tùng dặn dò tôi trước khi anh đi đúng lúc vang lên trong đầu tôi. Cứ thế dùm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733762/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.